Phong Thần Châu

Chương 1992: Tần Ninh bây giờ vẫn không dừng tay.



 Nhìn vào chỗ sâu bên trong sơn cốc, Tần Ninh suy tư một lát rồi cất bước đi vào.  

 

Bùm...  

 

Bước vào sâu bên trong sơn cốc hồ lô, trong nháy mắt, hơi nóng bỗng tăng vọt.  

 

So với bên ngoài thì sức nóng ở bên trong này không chỉ lớn hơn gấp mười lần.  

 

Tần Ninh không nói nhiều lập tức thi triển Đại Phần Thiên bá thể, chống chọi với sức nóng, đồng thời, linh khí hộ thể, hơi thở Tạo Hóa cũng bao trùm bên ngoài cơ thể, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được hơi nóng hầm hập kia lại.  

 

Mà giờ phút này nhìn vào sâu bên trong lại phát hiện không gian rộng lớn mênh mông như biển, nhưng mà là biển lửa.  

 

Nơi này rất kỳ lạ.  

 

Tần Ninh lúc trước là Cửu U Đại Đế đã từng hành tẩu ở bên trong dãy núi Tuyệt Thiên nhưng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nơi này.  

 

Nơi đây rất có thể mới xuất hiện trong chín vạn năm, hơn nữa trong im lặng, phát triển và thay đổi đến mức này.  

 

“Thần hồn Băng Hoàng, hiện!”  

 

Tần Ninh bây giờ vừa nói xong một câu, hư ảnh Băng Hoàng liền xuất hiện ở phía sau lưng.  

 

Hư ảnh ngưng kết, Băng Hoàng gào thét vài tiếng, dường như cảm thấy cực kỳ khó chịu khi ở đây.  


 

Thế nhưng lúc này Tần Ninh lại cảm thấy sơn cốc hồ lô thực chất là một ý niệm khẽ xẹt qua rồi biến mất ngay lập tức.  

 

Cảm nhận được ý niệm kia, sắc mặt của Tần Ninh thay đổi, ngay sau đó, một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi.  

 

“Hoá ra là như thế...”  

 

Tần Ninh khẽ cười nói: “Xem ra thật sự là mấy vạn năm gần đây mới xuất hiện kỳ lạ, thật không ngờ chỉ mấy vạn năm mà lại có thể phát triển đến mức này!”  

 

“Một địa hoả!”  

 

Nhìn vào chỗ sâu, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nếu như đã bị ta phát hiện ra rồi thì cũng không cần phải ẩn giấu nữa”.  

 

Lời vừa nói xong, Tần Ninh nhìn vào chỗ sâu bên trong cốc, yên lặng chờ đợi.  

 

Thật lâu, bên trong sơn cốc vẫn không có một tia động tĩnh, dường như vừa rồi sự dò xét kia chỉ là ảo giác của Tần Ninh mà thôi.  

 

 

 

Nhìn thấy bên trong sơn cốc hồi lâu vẫn không xuất hiện bất cứ động tĩnh gì, Tần Ninh cũng không thèm để ý.  

 

“Đương nhiên nếu ta đã để cho ngươi xuất hiện mà ngươi không chịu xuất hiện vậy thì cũng đừng trách ta dùng sức mạnh!”  

 

Tần Ninh bây giờ vung tay lên, thần hồn Băng Hoàng lúc này bành trướng gấp trăm lần, lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tần Ninh.  

 

Khí tức nóng bỏng bây giờ dường như đang né tránh băng hoàng.  

 

Tần Ninh không quan tâm, thấp giọng quát một tiếng, hư ảnh Băng Hoàng lập tức phóng ra tia băng bắn về phía mặt đất trong sơn cốc.  

 

Dần dần, nhiệt độ trong sơn cốc hạ xuống một cách nhanh chóng.  

 

Thế nhưng đúng lúc đó, một khắc sau bỗng có một ngọn lửa phụt lên, làm tan chảy một vài cây băng ở trước mặt Tần Ninh.  

Ngay sau đó, từng ngọn lửa hiện ra làm tan chảy từng cây băng, nhiệt độ ở bên trong sơn cốc lại tăng lên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.