“Sư tôn, ta nhìn thấy người nhà Vũ gia và Hoàng Phủ gia tới, muốn qua chào hỏi tôm cát nhỏ, lão Vũ mù, người phụ nữ kia liền đá văng ta ra ngoài…”
Nghe đến đây, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gật đầu một cái làm ra vẻ đương nhiên.
“Ơ ơ ơ, các ngươi có biểu cảm gì đấy?”
Tần Ninh lại cười nói: “Vũ gia và Hoàng Phủ gia chính là hậu nhân của Vũ Đế và Hoàng Phủ Nhất Cầu, hai người ấy năm đó thanh danh hiển hách trước cả ta, uy chấn Cửu U, đồng thời hai người thành lập Vũ gia và Hoàng Phủ gia ở lối ra của Ma tộc trong lòng đất, nhiều đời trấn thủ!”
“Lần này Vũ gia và Hoàng Phủ gia đến, chắc cũng là bị ép không biết làm sao”.
“Ngươi tùy tiện như vậy, không biết chừng mực, đổi lại là ta, ta cũng đánh ngươi một trận”.
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Hai lão quỷ đầu Vũ Đế và Hoàng Phủ Nhất Cầu không cùng một thời với sư tôn, nếu không sư tôn có thể trấn giữ bọn họ, có thể xưng đế ở Cửu U, chỉ có thể là sư tôn”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bội phục không thôi.
Cái tên nịnh bợ Thạch Cảm Đương, nịnh thật giỏi!
“Đừng nói nhảm, mau xuống đi!”
Tần Ninh dẫn đầu bước vào sơn môn, đi về hướng đại điện Thanh Vân.
Lúc này trong đại điện Thanh Vân, hai lão giả đôi mắt mở to, nhìn về phía bên ngoài cửa điện.