Phong Thần Châu

Chương 2: Cửu sinh cửu thế!



“Linh khí dồi dào, sung mãn như vậy…”

Tần Ninh ngồi dậy, nhìn vào trong cơ thể mình.

Tinh Môn đã bị lấy mất, thân thể bị thương nặng!

Nhưng phong thần châu toả ra tràn đầy linh khí, lúc này thấm đẫm khắp nơi, chữa lành bốn xoáy khí bị tổn thương trong cơ thể hắn.

Đế quốc Bắc Minh có thực lực mạnh mẽ, võ giả chính là chủ lực của đế quốc này.

Võ giả tu luyện, dựa vào thiên địa linh khí nhập thể.

Thân thể con người có thể nói là một kho báu, mà hành trình tu luyện sẽ mở từng cánh cổng của kho báu đó.

Cho nên, ban đầu, võ giả đều dựa vào cửu môn cảnh để tiến vào con đường võ thuật.

Phân thành Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn, Thiên Môn.

Trong đó, ba cảnh giới Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn dựa vào linh khí để công kϊƈɦ những huyệt vị chủ yếu ở hai bàn tay, hai cánh tay, hai chân, mở ra xoáy khí, dẫn linh khí thâm nhập vào cơ thể giúp cho cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn thì lại dựa vào linh khí từ tứ chi để thấm đẫm vào lục phủ ngũ tạng khiến chúng cứng như sắt, rắn như thép.

Còn tới Tử Môn, Kinh Môn thì đã là cao thủ ở nội thành Lăng Vân.

Mà tới Thiên Môn cảnh cửa thứ chín thì là sự tồn tại hiếm có.

Tới giờ, cả nội thành Lăng Vân chỉ có duy nhất Lăng Thế Thành - tộc trưởng của Lăng gia là võ giả Thiên Môn cảnh trong cửu môn cảnh.

Còn cảnh giới trêи cửu môn cảnh là Linh Hải cảnh. Võ giả Linh Hải cảnh thì vô cùng mạnh mẽ ở đế quốc Bắc Minh, là thần Long thấy đầu không thấy đuôi.

Trước đây, khi Tần Ninh 16 tuổi đã đạt tới Thương Môn cảnh cửa thứ tư, có thể gọi là thiên tông kỳ tài, thức tỉnh Tinh Môn, tiềm lực vô hạn.

Không phải ai cũng có Tinh Môn.

Khi võ giả được sinh ra, giữa trời đất này có vô số phàm thú, linh thú, con người chỉ có thể dựa vào việc tu luyện chính cơ thể mình, cũng không thể làm cách nào khác.

Mà sau đó, dần hình thành một vài võ đạo, một số người tu hành, ở cảnh giới Khai Môn, dùng thân thể của mình để liên kết sức mạnh sao cửu thiên, mở ra Tinh Môn.

Tinh Môn không thuộc hệ thống tu luyện cửu môn mà là phép màu do trời đất ban tặng có một không hai.

Võ giả mở được Tinh Môn, khi tu luyện có thể dựa vào liên kết với sao thiên địa, dựa vào thân thể cửu môn và sao trêи trời hỗ trợ nhau từ xa, giành được sức mạnh của ngôi sao, giúp cho việc tu luyện trong thời gian ngắn mà vẫn đạt hiệu quả cao.

Thậm chí sau khi tu vi trở nên mạnh mẽ hơn, có thể giành được Tinh Thần phàm quyết, Linh quyết mạnh hơn, cải tạo cơ thể và nhiều điều kỳ diệu khác.

Cho nên, võ giả có thể thức tỉnh Tinh Môn thì tu luyện sẽ nhanh hơn, vượt xa người thường, chắc chắn chính là thiên tài trong thiên tài.

Mà bây giờ, Tinh Môn trong cơ thể của Tần Ninh đã bị chiếm đoạt, chính là bị thương nặng, có thể sống được đã là một kỳ tích!

Bỗng nhiên, Tần Ninh cảm nhận được, hai luồng ký ức hỗn độn, lúc này hoàn toàn dung hoà vào với nhau.

Luồng kí ức dung hoà rồi ùa về khiến hắn bỗng chốc ngây ngốc.

“Ta là Tần Ninh, con của Vô Thượng Thần đế, thân là cửu mệnh thiên tử, phải trải qua cửu sinh cửu thế, trở thành đế vương…”

“Chẳng trách, chẳng trách từ khi ta tu hành đã cảm thấy trong đầu có chút kỳ lạ, thì ra chính là con ngươi này, phong thần châu đã phong ấn ký ức cửu sinh cửu thế của ta!”

“Ta vẫn là Tần Ninh, thiên mệnh chi tử có cửu sinh cửu thế cũng là Tần Ninh tam thiếu gia của Tần gia. Bây giờ ta đang ở đời thứ 10!”

Trong khoảnh khắc này, Tần Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo!

Hắn vốn là con trai của Vô Thượng Thần đế, cửu mệnh thiên tử, đã được sắp đặt là phải trải qua cửu sinh cửu thế, giành ngôi đế vương, nhưng ở đời thứ 9 bị tiểu nhân hãm hại, việc lớn không thành.

Nhưng, trước khi chết, hắn đã gửi gắm toàn bộ cửu sinh cửu thế trong phong thần châu, nghịch thiên cải mệnh, dựa vào phong thần châu để đầu thai sống lại, trải qua đời thứ mười.

Nhưng vì phong thần châu vẫn luôn bị Tinh Môn áp chế, cho nên từ lúc bắt đầu tu luyện, hắn vẫn chưa thức tỉnh ký ức thuộc về mình.

Nhưng bây giờ, Tinh Môn đã mất, phong thần châu đã hoàn toàn khởi động, thức tỉnh con người hắn trong toàn bộ cửu sinh cửu thế trước đây!

Tần Ninh nhớ ra rõ ràng ký ức cửu sinh cửu thế của mình, như biển lớn, cuồn cuộn đổ về, dung hoà với thân thể của hắn.

Lúc này, ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu và xa xăm, như quái vật vạn cổ thức tỉnh, tâm trạng của hắn cũng thay đổi rất lớn.

Cửa thứ tư trong cơ thể lúc này đã được linh khí trong phong thần châu chữa trị xong, lại trở về Thương Môn cảnh cửa thứ tư, Tần Ninh siết chặt hai tay, cảm thấy sức mạnh dồi dào trong cơ thể, lan ra khắp tứ chi và ngũ tạng.

Trong chớp mắt, hắn cũng không phải là thiếu niên 16, 17 tuổi nữa, mà điềm đạm, uy nghiêm giống như tên trùm thời xưa lão luyện thành thục.

Mà lúc này, bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng huyên náo.

“Các ngươi chậm một chút, biết không? Tất cả cẩn thận vào!”

Một giọng nói vang lên, nói: “Ninh ca của nhà ta muốn chết cũng phải chết đàng hoàng, chiếc quan tài này ta đã phải tốn rất nhiều tiền để mua đấy, coi như tiễn Ninh ca chặng đường cuối cùng, cẩn thận cho ta!”

Giọng nói vang lên, nói liền một mạch mà tiến lại gần căn phòng.

Cánh cửa mở ra vang lên một tiếng kẹt kẹt, một thiếu niên mập sải bước vào, bụp một tiếng quỳ xuống bên giường, nằm rạp lên người của Tần Ninh, rồi khóc lóc sướt mướt.

“Ninh ca à, Ninh ca của ta, tại sao huynh lại đi như thế…”

“Tiện nhân Sở Ngưng Thi, ông đây đến chết cũng không tin, Ninh ca sẽ làm loại chuyện đó!”

“Ninh ca à, huynh yên tâm, Tần Hâm Hâm ta nhất định sẽ báo thù cho huynh, nhất định là vậy. Ninh ca, huynh yên tâm mà nhắm mắt, nhưng đừng quay lại tìm ta nhé!”

“Hâm Hâm, đệ đang làm gì vậy?”

Nhưng trong căn phòng bỗng vang lên giọng nói.

Tần Hâm Hâm vẫn còn vệt nước mắt đầy khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn lên giường.

Lúc này, Tần Ninh đã ngồi lên nhìn cậu, vẻ mặt hơi tái nhợt, hai mắt sâu không thấy đáy, vẻ điển trai mang thêm cảm giác trần thế thăng trầm.

“Ợ…”

Nhìn thấy người ngồi dậy ở trêи giường, Tần Hâm Hâm ợ một tiếng, bỗng chốc trợn mắt, ngất xỉu.

Lúc này, Tần Ninh cũng xuống giường, một chân đạp tỉnh thiếu niên mập.

“Ninh ca, huynh làm quỷ cũng không nên gây phiền phức cho ta. Là hai kẻ khốn nạn Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, Lăng gia và Sở gia nói huynh làm nhục tam tiểu thư Lăng gia Lăng Phi Phi cho nên Lăng Thế Thành phế Tinh Môn của huynh, tha cho huynh không chết là nể mặt Tần gia lắm đấy”.

“Bây giờ toàn bộ nội thành Lăng Vân, ai cũng nói huynh đã có đệ nhất mỹ nhân Sở Ngưng Thi rồi còn không hài lòng mà vẫn đi chọc Lăng Phi Phi, khiến Tinh Môn của chính mình bị phế là đáng chết!”

“Bây giờ Lăng gia vẫn còn chưa dừng tay, còn muốn Tần gia chúng ta bồi thường tổn thất của họ, đền bù danh dự của Tần Phi Phi một triệu hoàng kim!”

“Sở gia cũng ra mặt, nói huỷ bỏ toàn bộ hợp tác làm ăn với Tần gia chúng ta, và huỷ hôn ước của huynh và Sở Ngưng Thi!”

Tần Hâm Hâm vừa nói vừa khóc, quả thật đau đớn không muốn sống.

“Đứng dậy đi!”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh rõ ra lạnh lùng nói: “Đệ nhìn cho rõ ta còn sống hay đã chết nào?”

Tần Hâm Hâm nghe thấy câu nói này thì ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, dưới ánh sáng mặt trời chiếu ngoài cửa sổ, một bóng người in lên mặt đất.

“Ninh ca, huynh không chết?”

“Ta chết đệ vui lắm à?”

“Đương nhiên là không phải rồi!”

Tần Hâm Hâm kϊƈɦ động nói: “Ha ha… Ninh ca, ta biết ngay mà, sao huynh lại chết được. Chắc chắn là đại sư Đỗ Triết nói nhăng nói cuội, còn tự nhận mình là đan sư đỉnh cấp, ta nhổ vào!”

“Được rồi!”

Tần Ninh vẫn lạnh nhạt nói: “Vừa rồi, những gì đệ nói là thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

“Ha ha…”

Tần Ninh loé lên tia hung ác trong ánh mát nói: “Xem ra, Sở gia đã sớm cấu kết với Lăng gia, Sở Ngưng Thi… Lăng Thế Thành… Lăng Thiên…”

Mấy người này đã tạo nên sỉ nhục đời này của hắn, đương nhiên sẽ được réo tên!

Nhìn nụ cười trêи khuôn mặt của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm không biết tại sao, mà chỉ cảm thấy Tần Ninh lúc này nhìn thì đang cười nhưng lại rất đáng sợ…

Tần Hâm Hâm lập tức nói: “Bây giờ Tần gia đang tranh cãi nhau ở đại sảnh nghị sự, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang triệu tập hội nghị gia tộc, muốn… bãi miễn tộc trưởng!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.