Phong Thần Châu

Chương 2030: Đây đều là yêu ma quỷ quái gì vậy?



 Còn nữa, Thạch Cảm Đương là huyền cảnh Tạo Hoá tam đoạn...  

 

Luận thực lực hay địa vị cũng đều cao hơn hắn ta.  

 

Thạch Cảm Đương chân thành nói: "Tiểu Lý à, ngươi thân là đại tông chủ, sư tôn giao tất cả mọi chuyện cho ngươi chính là đã nhìn trúng ngươi".  

 

"Xem là tông chủ của Thanh Vân tông, người đứng đầu đệ nhất tông môn của Cửu U đại lục thì phải thể hiện khí thế của ngươi ra chứ".  

 

Thạch Cảm Đương bày ra bộ dáng thành thục lão luyện nói: "Hai cái lão già đấy là sợ sư tôn làm thịt bọn hắn, mấy loại như thế không có gì phải nói hết, lần sau nhớ kĩ!"  

 

"Đa tạ... Thạch... Thạch đại ca chỉ bảo!"  

 

Lý Nhất Phàm có hơi không được tự nhiên nói.  

 

"Đúng rồi, nếu như có người tìm ta thì cứ nói ta tu luyện ở trong núi, ta đi trước đây".  

 

Thạch Cảm Đương nhanh như chớp rời đi.  

 

 

 

Thấy Thạch Cảm Đương nhanh chóng rời đi, Lý Nhất Phàm gãi đầu, cái tên này đang trốn tránh điều gì vậy?  

 

Không bao lâu sau, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện.  

 

“Thạch Cảm Đương đâu?”  

 

“Nói là đi ra ngoài tu luyện”.  

 

“Tu luyện?”, Vân Sương Nhi cạn lời nói: “Toàn bộ Cửu U này còn có nơi nào thích hợp tu luyện hơn Thanh Vân tông sao?”  

 

Diệp Viên Viên cũng lắc đầu nói: “Hắn ta tuy là huyền cảnh Tạo Hóa tam đoạn, thế nhưng cảnh giới bất ổn, có lẽ là lo lắng sẽ thua ở trong tay hai chúng ta, mất mặt đây mà”.  

 

Vân Sương Nhi cũng cho là vậy.  

 

“Ta sắp đột phá nhị đoạn, trong khoảng thời gian này cần dành thời gian tu luyện thêm”.  

 

“Vậy thì hai người chúng ta tôi luyện!”  

 

“Được!”  

 


Một bên, Lý Nhất Phàm cười khổ một tiếng.  

 

Cái này tông môn, không có pháp đối đãi a!  

 

Đây đều là yêu ma quỷ quái gì vậy?  

 

...  

 

Thời gian dần trôi, hai tháng đã qua đi.  

 

Hiện nay tất cả võ giả của Cửu U đại lục đều đề phòng, thời khắc phòng bị Ma tộc xuất thế.  

 

Hôm đó, tại ốc đảo Đại Vũ ở phía Đông của Cửu U đại lục.  

 

Nơi đây hiện nay không giống ngày xưa, cát vàng gần như che lấp, không còn thấy bóng dáng của ốc đảo ngày xưa.  

 

Phóng mắt nhìn lại, cát vàng đầy đất, tang thương không gì sánh được.  

 

Lúc này, nơi thông đạo có từng người khoác áo giáp, ngạo nghễ đứng vững.  

 

“Tới!”  

 

Oanh...  

 

Đột nhiên, mặt đất sụt lún, cát vàng nổi lên bốn phía, sa mạc hiện một loạt ma vân bay lên không.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.