Tần Ninh từ từ nói: “Đài diệt Ma, hai lần chiến diệt Ma, chết không biết bao nhiêu người, nhưng số lượng Ma tộc chết vĩnh viễn nhiều hơn chúng ta”.
“Giết cho chúng sợ, giết cho chúng lùi khiến chúng không vực dậy được tinh thần, ở đài diệt Ma này giết sạch đám Ma tộc, chúng ta liền thắng!”
Tần Ninh tiện đà nói: “Mười ba vạn năm trước, đám người Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu xuất thế, nâng lên cờ lớn”.
“Chín vạn năm trước, Cửu U Đại Đế một mình trấn thủ một con đường, giết cho Ma tộc không dám tiến thêm nửa bước!”
“Hiện nay, Thanh Vân tông chúng ta giết lui một nhánh Ma tộc!”
Nghe Tần Ninh lời nói, một vài đệ tử lòng dạ sôi trào.
Cửu U Đại Đế một mình trấn thủ một con đường?
Giết lùi Ma tộc, không ai dám vào?
Đây là sự mạnh mẽ cỡ nào, tư thế vô địch cỡ nào?
Đáng tiếc bọn họ không sinh ra ở thời đại đó, không được nhìn thấy tư thế oai hùng của Cửu U Đại Đế!
Thạch Cảm Đương lúc này bĩu môi nói: “Tự khen chính mình, sư tôn còn không biết xấu hổ hơn cả ta...”
“Thạch Cảm Đương!”