“Các ngươi biết cái đếch gì!”
Có đệ tử lập tức nói: “Ta nghe nói bốn chiến trường khác tử thương thảm trọng, chúng ta là bởi vì có tông chủ chém giết linh cảnh Niết Bàn nên mới được như vậy. Cửu U đại lục này ngoại trừ tông chủ ra thì có ai làm được?”
“Đúng thế!”, Lại có người nói: “Hơn nữa đan dược của tông chủ liên tiếp xuất hiện, vừa đủ cho chúng ta ăn, bằng không, ngươi có thể khôi phục nhanh mà tiếp tục chiến đấu như vậy sao?”
“Thanh Vân tông chúng ta bây giờ trở thành người cầm đầu đại lục, tông chủ càng là cái thế vô địch”.
Một đám người lúc này đã coi Tần Ninh thành thần.
Ở nơi xa hơn, Tần Ninh khoanh chân cố định, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương đứng vây quanh.
“Sư tôn, còn Tịnh Ma Châu to cỡ quả trứng gà nữa không?”, Thạch Cảm Đương cười khì khì nói: “Nếu có, con nghĩ ăn thêm một hai viên nữa là có thể đến linh cảnh Niết Bàn”.
Thạch Cảm Đương thăng cấp, càng chiến càng hăng, trong lúc chiến đấu cũng giúp hắn ta càng chắc chắn hơn về con đường của mình.
Thêm vào thần hiệu của Tịnh Ma Châu, hắn ta cảm giác mình thật sự có thể đột phá đến linh cảnh Niết Bàn.
“Trừ phi có thêm vài tên Đại Ma Đế khác!”
Tần Ninh cười mắng: “Ngươi ấy, trải qua thêm mấy trận chiến đấu nữa rồi mới nên đột phá, tham đồ mà liều lĩnh, cẩn thận căn cơ bất ổn”.
“Con biết mà...”, Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười đáp.