Trên thực tế, chín vạn năm trước, Tần Ninh đối với đồ đệ tôn giả Thanh Vân của mình, đó mới thật sự gọi là hở một tí đánh chửi, giáo huấn biết vâng lời.
Đối với ba vị đồ tôn Kiếm Âm Sơn, Minh Uyên và Thạch Cảm Đương này thì lại yêu thương giống như bảo bối.
Nếu không thì Thạch Cảm Đương sao có thể cách gần chín vạn năm vẫn quyết một lòng với Tần Ninh?
Người ngoài không biết, nhưng tôm cát nhỏ và lão Vũ mù vẫn biết rõ.
Giữa Tần Ninh và Thạch Cảm Đương thầy trò tình thâm, người ngoài là căn bản không thể hiểu được.
“Sợ cái đếch gì?”
Thạch Cảm Đương quát to: “Thế hệ võ giả ta không tiếc sinh mạng, gắng sức đánh một trận để cầu lột xác”.
“Không đánh lui Ma tộc, làm sao trấn thủ gia viên, tu võ kia còn có ý nghĩa gì?”
“Hôm nay Thạch Cảm Đương ta lấy huyền cảnh Tạo Hóa chém chết Đại Ma Đế!”
Lúc này Thạch Cảm Đương đứng ngạo nghễ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói vang vang có lực.
Một bên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại có chút ngẩn ngơ.
Dáng vẻ và giọng điệu này quả thật giống y như bản sao Tần Ninh.
Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì rạng.