Phong Thần Châu

Chương 2088: “Xem ra ngươi thật sự đã quên rất nhiều chuyện…”



 “Được!”  

 

Tần Ninh mặt đầy cảm kích.  

 

Ngay sau đó lại quơ đầu, bộ dạng đầu đau sắp nứt.  

 

Thấy cảnh này, Hủ Khả lại không ngừng mắng loài người và Tần Ninh thế này thế kia.  

 

Ngay sau đó, Hủ Khả dẫn Tần Ninh đi đến một chỗ doanh trướng.  

 

Chiến sĩ Ma tộc cũng không phải kẻ man rợ, cũng có một hệ thống văn minh.  

 

Từng tòa lều vài xây dựng hết sức cao lớn, chiến sĩ Ma tộc thân thể vốn cũng cao to.  

 

Tiến vào bên trong lều, Hủ Khả mang rượu thịt chiêu đãi Tần Ninh.  

 

Nhìn kỹ lại thứ rượu thịt kia phương pháp chế tạo mặc dù không giống với đồ ăn của con người, nhưng khác biệt cũng không lớn.  

 

Điều này càng khiến Tần Ninh tò mò.  

 

Một ly rượu mạnh nuốt xuống bụng, Ma Vương Hủ Khả thở dài nói: “Lần này trưởng tộc đại nhân cũng bị đả kích cực lớn, chúng ta lại tổn thất nghiêm trọng, lần thứ ba… nếu lại thất bại…”  

 

“Thất bại nữa sẽ như thế nào?”  

 

Tần Ninh vội vàng hoang mang hỏi.  

 

Dáng vẻ là ta đã quên rất nhiều chuyện, ngươi phải nói cho ta biết.  

 

Căn bản Hủ Khả không ngờ đến Hủ Viên trước mắt sẽ là loài người ngụy trang mà thành.  

 

Loài người và Ma tộc vô cùng khác nhau, gần như không thể ngụy trang được.  

 

Cho dù ngụy trang vẻ bề ngoài, nhưng khí tức không thể thay đổi được.  

 

“Xem ra ngươi thật sự đã quên rất nhiều chuyện…”  

 

Hủ Khả từ từ nói: “Đây là lần thứ ba rồi, còn thất bại nữa, chúng ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của Ma Thần đại nhân, cũng có khả năng diệt tộc…”  


 

“Diệt tộc!”  

 

Sắc mặt Tần Ninh hoảng sợ, ly rượu trong tay rớt xuống đất.  

 

Hủ Khả nhìn thấy cảnh này, lại càng không nổi lên nghi ngờ.  

 

Phàm là người của Ma tộc, nhắc đến Ma Thần, ai mà không run lẩy bẩy?  

 

“Nói thật, ta thật sự không nghĩ ra, các Ma Thần đại nhân vì sao phải xâm lược?”   

 

Hủ Khả khổ sở nói: “Gia viên của chúng ta đã từng vĩ đại xinh đẹp biết bao, tại sao phải tới chỗ này?”  

 

“Hơn nữa với thần thông của các Ma Thần đại nhân có thể trực tiếp tàn sát nhân loại hèn mọn, tại sao phải là chúng ta chịu chết?”  

 

Tần Ninh nghe đến đây nhưng lại che đầu, thống khổ nói: “Khốn kiếp, cái gì ta cũng không nhớ nổi, khốn kiếp…”  

 

Thấy vẻ thống khổ của Tần Ninh, Hủ Khả vỗ bả vai của Tần Ninh.  

 

Lần này tốt rồi, đánh nhau, ngay cả trí nhớ cũng đánh mất.  

 

“Chỉ cần sống thì luôn sẽ có biện pháp, Hủ Viên, ngươi và ta cộng thành nhất mạch, chúng ta chắc hẳn càng đoàn kết”.  

“Ừm!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.