Băng phượng và hỏa long lúc này chuyển động.
Long phượng quấn quanh, tiếng nổ ầm bên tai không dứt.
Trong nháy mắt, hỏa và băng, long và phượng cùng tàn sát bừa bãi.
Rầm rầm rầm...
Toàn bộ đại điện rộng lớn chỉ có sức mạnh Băng Hỏa nở rộ ra.
Oanh...
Tiếng nổ bên tai không dứt như chấn động mỗi một người ở đây.
“Mau nhìn tháp Thần...”
Lúc này, ở bên ngoài tháp Thần, bên trong Đế thành, người Ma tộc ngơ ngác nhìn nhau.
Ban nãy tháp Thần chỉ mới lay động.
Nhưng bây giờ lại là gần sụp đổ.
Người Ma tộc lập tức ca thán.
“Không được... tháp Thần không thể ngã xuống... không được...”
“Vì sao tháp Thần lại sụp đổ, chẳng lẽ là Ma Thần bất mãn với chúng ta, muốn cho chúng ta chết ở đây sao?”
“Đại nhân Ma Thần sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Rống...
Viu...
Trong nháy mắt, tháp Thần ầm ầm ngã xuống đất.
Bụi mù bay tứ tung.
Một tiếng rồng ngâm phượng hót vang lên.
Một thân ảnh phiêu đãng trên không.
“Kia là... là... nhân loại!”
“Làm sao có thể? Nhân loại làm sao có thể tiến vào chỗ của chúng ta chứ? Không phải thông đạo bài xích con người sao?”
“Đãy xảy ra chuyện gì à?”
Bốn phía có vô số chiến sĩ Ma tộc thất kinh.
“Hôm nay, ta sẽ diệt Ma!”
Tần Ninh nhìn bốn phía ngạo nghễ nói.
Lúc này, tháp Thần sụp đổ.
Nhưng thông đạo ở giữa tháp Thần vẫn tỏa ra ánh sáng như trước.
Mà một cái bóng mờ vẫn đứng vững bên trong cột ánh sáng như cũ.
“Giết hắn!”
Ảo ảnh trầm giọng nói: “Nếu không, thông đạo này bị hủy, các ngươi trọn đời không thể trở lại quê hương của mình”.
Chính là vì hoàn thành mệnh lệnh của đại nhân Ma Thần để cho cầu sớm ngày trở lại quê hương của mình.
Mà bây giờ có khả năng vĩnh viễn không thể trở về, bọn chúng không kịp đợi!
“Giết!”