Phong Thần Châu

Chương 2122



 Câu nói trước của Tần Ninh khiến ánh sáng trở nên kích động không thôi.  

 

Thế nhưng câu sau lại khiến tia sáng trở nên ảm đạm ngay lập tức.  

 

"Như thế nào? Không muốn sao?"  

 

Tần Ninh cười nói: "Ngươi thân là Bản Nguyên của Cửu U, ta cứu ngươi, ngươi lo lắng sẽ bị Ma tộc nhòm ngó nên nhất định sẽ không ở lại chỗ này mà sẽ trốn xa ở một chỗ khác".  

 

"Nếu như thế thì việc gì ta phải cứu ngươi?"  

 

Ánh sáng Bản Nguyên loé lên, mở miệng nói: "Ta trợ giúp Cửu U đại lục, bồi dưỡng nhân vật hào hùng đời đời kiếp kiếp!"  

 

"Ngươi có ý tốt như ngươi nói vậy sao?"  

 

Tần Ninh cười nhạo nói: "Ngươi trợ giúp Cửu U đại lục, bồi dưỡng nhân vật hào hùng?"  

 

"Mục đích là gì?"  

 

"Mười ba vạn năm trước, Cổ Nam Thiên, Hoàng Phủ Nhất Cầu, Vũ Đế đều là đại nhân vật vô địch, chín vạn năm trước có Cửu U Đại Đế, còn bây giờ thì có ta đây".  

 

"Ngươi là bởi vì bị Ma tộc hãm hại, vì muốn tự vệ nên mới đem đại khí chuyển đến trên thân những người này, trấn thủ Ma tộc, không để bọn chúng đến mặt đất".  

 

"Một khi Ma tộc đến mặt đất thì chính là ngày chết của ngươi".  

 

Tần Ninh từ tốn nói: "Nhưng bởi vì thế mà khiến Cửu U đại lục bị Ma tộc thương nhớ, ba lần đại chiến tử thương vô số, ngươi vẫn còn cho rằng ngươi có công lao à?"  

 

"Cái này không thể trách ta được, muốn trách thì phải trách Ma tộc", Bản Nguyên giải thích.  

 

"Ta không trách ngươi".  

 

Tần Ninh nói tiếp: "Ta cứu ngươi, ngươi theo ta rời đi".  

 

"Hoặc là ngươi cứ ở lại chỗ này, đợi Ma tộc đánh xuống dấy lên trận đại chiến thứ tư".  

 

Bản Nguyên bây giờ do dự.  

 

Con người trước mặt này cũng không phải người dễ bị lừa gạt.  


 

Nó vốn tưởng rằng nhân vật xâm nhập vào đây cũng chẳng hề khó đối phó.  

 

Lấy cái danh Bản Nguyên của mình cộng thêm uy hiếp dụ dỗ thì sẽ có thể dễ như trở bàn tay khiến người khác cứu đầu nghe theo, cứu mình ra ngoài.  

 

Thật không ngờ lại gặp phải Tần Ninh.  

 

Nó cũng không biết Tần Ninh không phải người tầm thường.  

 

"Thế nào?"  

 

"Được!"  

 

Bản Nguyên gật đầu, nói: "Ta nguyện ý đi theo ngươi rời khỏi chỗ này, ở trong tay ngươi dù sao cũng vẫn tốt hơn chết ở trong tay của Ma tộc".  

 

"Được!"  

 

Tần Ninh mỉm cười, ánh mắt loé lên một ý cười khó phát giác được rồi biến mất một cách nhanh chóng.  

 


"Ngươi có thể phá vỡ trận pháp này sao?"  

 

"Chỉ cần là trận pháp thì chắc chắn sẽ có điểm yếu, chỉ cần tồn tại một điểm yếu thì không có cái nào là ta không phá giải được cả!"  

Lời này vừa nói ra, Bản Nguyên có chút nao nao. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.