Nó đột nhiên có hơi hối hận.
Hối hận vì gọi Tần Ninh xuống.
Chín vạn năm trước cũng có một người định xuyên qua thông đạo.
Nhưng mà người kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm.
Cho nên nó đẩy người đó ra khỏi vết nứt không gian.
Nhưng thật không ngờ, chín vạn năm sau người đến chỗ này dường như còn khó chơi hơn cả người trước đó nữa.
Sớm biết như vậy thì...
Trong lòng Bản Nguyên có chút không cam lòng.
Tần Ninh bây giờ không ngừng ngưng tụ xuất ra từng đường huyền văn, leo lên bên trên dây xích sắt.
Bên trên tế đàn, tia sáng bắn ra bốn phía.
Từ từ, sợi xích sắt đung đua, phát ra tiếng leng keng.
Cùng lúc đó, ở một đại lục cách xa một trăm triệu vạn dặm trong thế giới trung tâm lòng đất.
Cửu tế tự sắc mặt trắng bệch.
"Đáng giận!"
Cửu tế tự mắng to một tiếng, gầm thét lên: "Đại lục Bản Nguyên bị tên tiểu tử kia phát hiện ra rồi, đáng giận... bản tế tự đích thân tìm cách... mười mấy vạn năm rồi!"