"Ta biết", Tần Ninh nói: "Nếu không phải thế thì ta cũng lười chẳng buồn liếc mắt nhìn ngươi".
"Một đại lục Bản Nguyên làm người hầu cho ta cũng có thể thay đổi vận khí của ta!"
"Đồng thời, ngươi đi theo ta thì khí vận của Cửu U đại lục cũng sẽ không bị suy yếu!"
Bản Nguyên nói tiếp: "Xin lỗi, e rằng ta phải nuốt lời rồi".
"Ta vốn tự do tự tại, ngươi giam cầm ta nhất định ngươi sẽ bị trời phạt!"
"Trời phạt?"
Tần Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trời này vẫn không trách phạt được ta đâu".
Bản Nguyên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Kẻ này mở miệng thật sự đúng là cuồng ngạo.
"Đi theo ta đi!"
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sẽ có được sức mạnh bản nguyên còn lớn hơn bây giờ nhiều".
"Không!", Bản Nguyên bây giờ trả lời: "E rằng ta phải nuốt lời rồi!"
"Tại sao cứ nhất định phải làm thế chứ?", Tần Ninh không khỏi nhíu mày.
Bản Nguyên tiếp tục nói: "Ngươi không hiểu ta, ngươi không thể nào điều khiển ta được".
"Trong trời đất này không có thứ gì mà Tần Ninh ta không nắm được trong tay cả".
Nghe thấy lời này, Bản Nguyên chỉ cười.
"Bây giờ ta đã khôi phục được tự do, ngươi không ép buộc được ta đâu, người trẻ tuổi, tóm lại vẫn phải cảm ơn ngươi, tạm biệt!"
Bản Nguyên Cửu U nói rồi hoá thanh một tia sáng, muốn rời khỏi chỗ này.
"Hà tất phải thế?"
Tần Ninh bây giờ đứng tại chỗ nhưng không hành động.
Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục tự do, lao đi vun vút, muốn rời khỏi cái hố sâu này.
Đây là chỗ bảo mệnh cuối cùng mà nó để lại cho bản thân.
Thế nhưng lại chẳng khác gì một cái lồng giam.
Nó ở chỗ này đã mười mấy vạn năm rồi.
Quá cô đơn!
Nhưng không sao, bây giờ nó đã khôi phục được tự do rồi.
Nhìn thấy đỉnh hố sâu hiện ra, Bản Nguyên bây giờ mừng rỡ không thôi.
Rầm rầm...
Chỉ là, trong nháy mắt Bản Nguyên sắp rời khỏi chỗ này...
Dưới đáy hố sâu, bên trên tế đài, Tần Ninh vẫn đứng vững chắp tay ở đó.
Sợi xích sắt lại trói chặt Bản Nguyên lại.
Dường như tất cả vẫn giống như khi Tần Ninh vừa mới đến, không có gì thay đổi.