Bốn tên này tuy lạnh như băng, coi như thực lực giảm bớtthì cũng là linh cảnh Niết Bàn, mang theo người cũng có thể giảm bớt phiền phức cho bản thân.
Tần Ninh vung tay lên, từng bùa văn trong tay ngưng tụ, không ngừng nhảy vào cơ thể bốn con rối.
Mà thời gian qua đi, ánh sáng trên người bốn con rối chuyển động càng lúc càng nhanh.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong nháy mắt, một tháng đã hết.
Tần Ninh đứng dậy, nhìn bốn người.
“Kể từ hôm nay các ngươi sẽ là Đại Vương, Nhị Vương, Tam Vương, Tứ Vương!”
Tần Ninh nhìn bốn con rối.
Giờ khắc này, ánh mắt của bốn con rối không còn là ma khí vờn quanh mà là ánh sáng màu xanh lục trong suốt, dồn dập gật đầu.
Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta!”
“Vâng!”
Bốn con rối đồng loạt gật đầu.
Cũng không tệ lắm, tuy là sửa chữa một vài bùa văn bên trong đã làm hỏng một ít thực lực bản chất của bốn con rối khiến chúng không còn là cảnh giới Sinh Tử nữa, hạ xuống huyền cảnh Tạo Hóa, thế nhưng cũng đã đủ.
“Cũng nên trở về Cửu U thôi!”