“Cách làm việc của đệ tử Thanh Vân tông chúng ta ra sao cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ”.
“Ba người các ngươi hôm nay cũng đừng đi đâu cả, theo ta đi vào, giao cho trưởng lão xử phạt!”, Lỗ Hác tức thì quát lên.
Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư biến đổi sắc mặt.
Từ đăng ký vào tông môn biến thành bị bắt vào tông môn.
Phải làm sao mới ổn đây?
“Ta không muốn thì sao nào?”
“Không muốn? Không phải do ngươi quyết định!”, Lỗ Hác vung tay lên.
Tức thì, hơn mười đệ tử chân truyền đi tới.
“Cái tên này làm loạn, mau mau bẩm báo trưởng lão bắt hắn lại”, Lỗ Hác ra lệnh.
“Đúng!”
Tức thì, mấy người lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Công tử, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến ngươi, ngươi đi trước đi”.
Lý Nhàn Ngư lúc này vội vàng nói.
“Không có việc gì, ta thích nhất là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!”
Tần Ninh nhìn Lỗ Hác và tiếp tục nói: “Thanh Vân tông khi nào trở thành kết bè kết cánh, chỉ có ngươi là nhất vậy?”
“Hừ, là bọn họ cố ý khiêu khích trước!”
“Ồ? Chỉ là bình luận một câu mà thôi, ngươi lại muốn cướp đoạt tư cách của bọn hắn, ngươi còn nhiều quyền lợi hơn cả trưởng lão cơ à?”
Lỗ Hác hơi đỏ mặt.
Mọi người xung quanh cũng nghị luận ầm ĩ.
“Bắt bọn họ lại cho ta!”
Lỗ Hác quyết định thật nhanh rồi hạ lệnh.
Soạt soạt soạt...
Lập tứ, có ba bốn người xông về phía trước.
Giờ này khắc này mọi người đều vội vàng nhường đường.
Tuy nói tên đệ tử Thanh Vân tông này làm không đúng, nhưng đây dù sao cũng là Thanh Vân tông, nếu khiến đệ tử này không vui thì bọn họ sẽ có kết cục như Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong, không thể đi vào Thanh Vân tông.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Thanh Vân tông bây giờ, ai cũng trêu chọc không nổi!
Lập tức có ba bốn người vây Tần Ninh lại.
Rầm rầm rầm...
Bốn tên đệ tử chân truyền dồn dập rút lui, khuôn mặt tái mét, mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi...”