Phong Thần Châu

Chương 214: Một Khúc Nhạc Công Hiệu Thần Kỳ





Trong khu 36, Tần Ninh cầm đàn Phù Diêu trong tay, chìm đắm vào kí ức rất lâu về trước.

Khi đó, hắn chính là Cửu U đại đế, trải qua cửu mệnh thiên tử đời thứ nhất, mà tới khi kết thúc thì vừa hay đại thọ một vạn năm.

Nhóc Thanh Vân kia có tâm mời một Họa Thánh chấp bút, Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi diễn tấu, đương nhiên, những người đàn múa trong đó cũng không tầm thường.

Khi đó, hầu hết những nhân vật có tiếng trên Cửu U đại lục đều có mặt.

Một bữa yến tiệc, nhưng hắn lại chẳng để tâm, cho nên uể oải không thôi.

Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn sáo, âm thanh không cố tình mà lại vô cùng ăn ý nên Tần Ninh đã chỉ điểm cho vợ chồng Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh vài câu.

Có được những lời chỉ dạy đó và sự tài năng của hai người nên mới có thành Lam Vân sau này trở thành đế quốc Vân Lam.

Còn linh hồn trong bức tranh chính là nhờ công lực thâm hậu của Họa Thánh.

Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh có thể nhận ra thân phận của mình, có lẽ phần lớn là có liên quan đến Họa Thánh.

“Nhóc đó… không biết còn có thể gặp lại, rồi vẽ cho ta một bức tranh!”, Tần Ninh thì thầm, hai tay nâng cây đàn lên gảy một khúc.

Tiếng đàn du dương dần vang lên, lan ra khắp khu 36.


Lúc này, trong khu 36, mọi người đang ở trong phòng của mình, hoặc là tu hành hoặc là đã ngủ say.

Lúc này, Diệp Viên Viên đang khoanh chân ngồi thiền, linh khí trong cơ thể không ngừng lãng du qua chín cửa, chín đạo linh hải, chín tòa linh đài.

Tiếng đàn vang lên, một tia yên lặng, hiền hòa xâm nhập vào cơ thể của nàng.

Dần dần, một luồng hơi thở đặc biệt lan ra toàn thân.

Tiếng đàn êm tai đến vậy, như đưa nàng đến một khung cảnh thần kỳ.

Toàn thân cảm thấy dễ chịu, tu vi cũng chợt nâng lên.

Chín tòa linh đài trên chín đạo linh hải đã cắm rễ vững chãi.

Mà ở chín tòa linh đài đã cắm rễ, trên tòa linh đài thứ nhất đã sinh ra một đạo linh luân không ngừng xoay chuyển.

Võ đạo tu hành 4 cảnh giới lớn: cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.

Kiến tạo linh hải khiến thân thể của võ giả dồi dào linh khí.

Linh đài vững chắc gia tăng tính ổn định và lực bộc phát của linh khí.

Mà cảnh giới Linh Luân như một bánh xe khổng lồ của một con tàu đang lướt nhanh trên mặt biển, giúp cho linh khí được linh đài vững chắc gia tăng động lực và được giải phóng ra.

Linh luân vận chuyển, linh khí trong cơ thể của võ giả có thể tập hợp bộc phát trong chớp mắt, uy lực giải phóng ra ngay lập tức.

Ngưng Linh Hải, tạo Linh Đài, chuyển Linh Luân, tu Linh Phách.

4 đại cảnh giới chính là 4 cấp quan trọng trên con đường võ đạo.

Mỗi cảnh giới có chín tầng, giữa chúng có sự cách biệt rất lớn, mà trong 4 đại cảnh giới thì lại có sự khác biệt một trời một vực.

Bây giờ, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, đạo linh luân thứ nhất đang xoay chuyển, chịu ảnh hưởng của tiếng đàn, đạo linh luân thứ hai cũng đang dần thành hình ở vị trí thứ hai ngay lúc này.

Nàng đã chuẩn bị bước vào cảnh giới Linh Luân tầng 2.

Mà ở một bên khác, Vân Sương Nhi lúc này cảm thấy toàn thân được giải phóng.

Từng luồng sức mạnh mãnh liệt xông ra.

Sóng khí mạnh mẽ, khiến linh hải trong cơ thể cô ấy cũng sôi sục.

Ở vị trí chín cửa, 9 đạo linh hải cùng lúc được linh khí thiên địa bơm vào cuồn cuộn.

Loại nâng cấp này cảm giác rất dễ chịu.


Cô ấy vốn là cảnh giới Linh Hải tầng 4 mà lúc này, dường như đã bỗng chốc ngưng tụ 5 đạo linh hải còn lại.

Từng đạo nâng cấp, khiến cô ấy cảm nhận rõ ràng trong cơ thể như có sự tồn tại nào đó vừa được kích hoạt.

Cảnh giới Linh Hải tầng 9…  
5 đạo linh hải lần lượt được kiến tạo.

Vào lúc này, cơ thể thoải mái một cách lạ thường.

Còn mấy người Lục Huyền đang chìm trong giấc ngủ thì cũng có một giấc mơ đẹp.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người tỉnh giấc thì cảm thấy tối qua mơ một giấc mơ vô cùng thoải mái.

Cảm giác này vô cùng chân thực trong đáy lòng.

“Rốt cuộc là tối qua có chuyện gì thế?”, Trương Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi: “Ta cảm thấy trong cơ thể rất thoải mái”.

“Ta cũng vậy, cảm giác sau giấc mơ kia thì cơ thể thoải mái hơn nhiều!”  
“Huynh cũng cảm thấy thế à”.

Mấy người xôn xao bàn tán.

Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra.

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu mực nhạt, chậm rãi đi tới, chắp tay sau lưng, mang dáng vẻ tiêu chuẩn của Tần Ninh.

Nhìn thấy mấy người, Tần Ninh khẽ gật đầu.

“Hôm nay, ta đưa Sương Nhi và Viên Viên xuất phát tới đế quốc Vân Lam, nhanh thì 1 tháng mà chậm thì 3 tháng là quay lại”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Trong thời gian này, trưởng lão Hứa Thông Thiên sẽ giúp ta chăm sóc mọi người”.

“Đại ca, nhị ca, việc tu hành của các huynh cứ làm theo những gì đệ đã nói thì sẽ không có vấn đề gì!”  
Tần Ninh thành thực nói: “Đại ca, thể Sơn Nhạc của huynh đang dần nâng cấp, tương lai nhất định sẽ trở thành một sự tồn tại vô địch uy danh chấn động đại lục, không cần vội vàng, người khác càng tu luyện thì tốc độ nâng cấp càng chậm nhưng huynh thì lại càng nhanh”.

“Còn về nhị ca, bây giờ đệ vẫn chưa chắc chắn, nhưng thiên phú của huynh cũng không thấp”.

Tần Sơn và Tần Hải khẽ gật đầu.

Bây giờ, hai anh em đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng hai, so với những người cùng tuổi thì đã không tầm thường chút nào.

Nhưng nhìn Diệp Viên Viên bên cạnh Tần Ninh thì quả thật vẫn còn kém xa.

“Lục Huyền, Tuân Ngọc, Tiểu Soái, ba người các ngươi cứ yên tâm mà tu luyện theo linh quyết mà ta đã dạy”.


“Vâng!”  
Ba người cùng gật đầu.

Từ khi quen biết với Tần Ninh, quả thật hắn đối xử với họ không tệ.

Nhưng ba người này hiểu rằng, thiên phú của họ chưa đủ nên không thể đạt tới trình độ như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Sau đó, Tần Ninh ngồi xuống, nhìn Tiểu Phi.

“Tiểu Phi cũng muốn đi cùng Tần Ninh ca ca!”, Lăng Tiểu Phi bĩu môi nói.

“Như thế không được, đi thì ta lại phải chăm sóc muội, quá phiền phức!”  
Tần Ninh khom lưng, nhéo mũi của cô bé, cười nói: “Thế này nhé, nếu lần này Tần Ninh ca ca quay lại mà muội có thể luyện ra Cửu U hỏa và đạt tới cảnh giới Linh Luân thì sau này ta đi đâu cũng đưa muội theo.

Thế nào?”  
“Một lời đã định!”  
“Tứ mã nan truy!”  
Tiểu Phi nhoẻn miệng cười, nhảy chân sáo đi tới linh tuyền ở sườn núi để tu hành.

Linh tuyền đó chính là trung tâm khuếch tán linh khí của cả khu 36.

Mấy người Diệp Viên Viên đã từng thử ở đó một ngày mà không có cách nào chịu được luồng linh khí cuồn cuộn mà tới.

Nhưng Tiểu Phi lại có thể ở đó luôn 10 ngày, nửa tháng, quả thật là phi thường.

Thực ra, đúng là Tiểu Phi không phải là con người.

Cửu U nhất tộc mạnh mẽ chính là chủng tộc đỉnh cao trong trời đất, theo lý mà nói, sự nâng cấp cảnh giới của Tiểu Phi còn khủng khiếp hơn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Nhưng bây giờ cô bé vẫn còn quá ham chơi, cũng giống như Tiểu Thanh, tuổi còn quá nhỏ.

Nghĩ tới Tiểu Thanh, Tần Ninh nhìn xung quanh, chán nản nói: “Tiểu Thanh đâu?”
Bò…
Một tiếng bò kêu lanh lảnh vang lên, chỉ thấy trước xe ngựa không phải đang buộc ngựa mà là một con bò màu xanh.

Không biết từ lúc nào, Tiểu Thanh đã đá bay con ngựa kéo xe, còn mình thì chạy đến trước xe ngựa làm thay con ngựa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.