Một ngày này, Tần Ninh và mấy người Lý Nhất Phàm đi dạo ở bên trong Thanh Vân tông.
“Cốc Tân Nguyệt có nói bây giờ bọn họ ở đâu không?”
“Không có...”
Lý Nhất Phàm chắp tay nói: “Tông chủ, bốn người nhóm phu nhân chưa lần nào cùng nhau trở về, hơn nữa mỗi lần trở về cũng phải cách nhau khoảng nửa năm”.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Lần sau trở về thì nói với bọn họ là ta đến đại lục Thương Lan”.
“Đại lục Thương Lan tuy rộng lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được bọn họ”.
“Ngươi chuyển lời với bọn họ không cần phải gấp rút tìm ta, bây giờ bốn người bọn họ có cách riêng nâng cao thực lực của bản thân, cũng không cần phải lo lắng rồi”.
Cái này cũng là lý do vì sao Tần Ninh yên tâm để bốn người bọn họ ra ngoài xông xáo.
Đây là một lần xông xáo, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể dựa vào bản thân mà không dựa vào mình.
“Tông chủ định rời đi sao?”
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Mấy ngày tới sẽ rời đi, đến khi ấy thì ngươi phải quản lý Thanh Vân tông cho thật tốt”.
“Vạn sự vạn vật, thịnh cực tất suy, định luật từ cổ chí kim xưa nay đã vậy”.
“Thanh Vân tông có lẽ rồi cũng sẽ có một ngày suy tàn, nhưng ta hy vọng, thời điểm ngươi vẫn còn ở đây thì Thanh Vân tông vẫn sẽ như bây giờ”.
“Vâng!”
Lý Nhất Phàm trịnh trọng chắp tay.
“Thứ hai, không tuân theo quy củ thì không làm được việc, nhìn thấu mọi chuyện, quy củ là cái không thể bỏ được!”
Tần Ninh chân thành nói: “Cho dù có là thiên tài cao ngạo nhưng nếu vi phạm đạo nghĩa, nên thanh trừ thì phải thanh trừ ngay!”
Chín đời chín kiếp của Tần Ninh đi qua ngàn vạn đại lục, thế giới Cửu Thiên, thấy qua rất rất nhiều chuyện bể dâu.
Những lời dặn dò này cũng chỉ hy vọng Lý Nhất Phàm có thể kiên trì giữ vững được tâm tính.
“Nhất định không phụ sự uỷ thác của tông chủ!”
...
Thanh Vân tông đang trong quá trình thu nhận đệ tử một cách sôi nổi.
Tuyển nhận kết thúc, Thanh Vân tông cùng với các đại gia tộc cổ, các đại cổ quốc đã kết thành liên minh, xuất phát đi về phía thế giới tâm trái đất.
Cửu U đại lục lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
Dưới sự náo nhiệt ấy, có một thân ảnh cưỡi trâu xanh, dẫn theo hai đệ tử một lớn một nhỏ, lặng lẽ không gây ra bất cứ động tĩnh nào rời khỏi Thanh Vân tông...
“Tiểu Thanh, mới có mấy năm không gặp mà tại sao ngươi lại trở nên lười nhác như này hả?”
Tần Ninh bây giờ ngồi ở trên lưng Tiểu Thanh.
Nghe đến đây, Tiểu Thanh không phục thở ra một hơi.
“Ta bỏ rơi ngươi?”
Tần Ninh vỗ đầu Tiểu Thanh, cười mắng: “Ta đâu có vứt bỏ ngươi, tổ tiên của ngươi năm đó đúng là uy phong lẫm liệt, cùng ta chinh chiến tứ phương, đó chính là do bản thân hắn thức tỉnh huyết mạch, tu hành thành công”.