Lão giả quát lên: “Giao Lý Nhàn Ngư ra đây, chúng ta sẽ tha cho các ngươi!”
“Dương Sóc, Yểm Nhật tông của các ngươi khinh người quá đáng”.
Lý Thiệu bây giờ vẻ mặt ngập tràn tuyệt vọng, nhưng vẫn quát lên: “Bảo ta giao Ngư Nhi ra sao, ngươi nghĩ hay quá ha!”
“Hừ!”
Dương Sóc vẻ mặt lạnh nhạt.
“Yểm Nhật tông bọn ta ở khu vực Giang Bắc Bắc Lan hoàn toàn xứng làm bá chủ, Lý Thiệu, ngươi phải biết ngươi cứ ngu dốt chậm chạm như thế thì Lý gia của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn đấy”.
“Khi xưa trong tộc có hơn vạn người, hiện tại chỉ còn lại mấy trăm người, đến thời điểm này chỉ còn hơn mười người, ngươi vẫn chưa hiểu ra à?”
Nghe thấy lời này, Lý Thiệu lại cười ha ha giễu cợt.
“Dương Sóc, ngươi cho rằng ta không biết dự định của Yểm Nhật tông các ngươi sao?”
“Nếu ta giao Ngư Nhi cho các ngươi thì nhất định sẽ là con đường chết, Lý gia ta cũng sẽ hoàn toàn bị diệt vong, sao còn phải nói mấy lời này lừa gạt ta làm gì?”
“Hôm nay các ngươi giết thê tử của ta, diệt cả nhà Lý gia ta, ta xem các ngươi liệu có thể tìm thấy con của ta được không!”
Lý Thiệu bây giờ không hề sợ chết.
Cùng lúc đó, những người còn lại trong tộc Lý gia ai nấy lòng cũng tràn ngập thù hận, nhìn chằm chằm hơn trăm người.
Chỉ tiếc, hai bên chênh lệch quá lớn.
Dương Sóc là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất.