Phong Thần Châu

Chương 2191: “Một vạn?”



 Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, thận trọng nhìn bốn phía.  

 

“Ừm?”  

 

Không bao lâu, Tần Ninh lại dừng lại.  

 

Trước mặt là một lão già còng lưng ngồi ở gian hàng của mình, không kêu gọi cũng không chào mời mà ở nơi đó lẳng lặng chờ.  

 

Trước quầy hàng là một tảng đá.  

 

Hòn đá kia toàn thân đỏ sậm như máu.  

 

Có điều, khi tỉ mỉ cảm ứng lại không thấy có điểm gì kỳ lạ.  

 

“Cái này bán thế nào?”  

 

Tần Ninh lúc này mở miệng nói.  

 

“Vật ấy, một vạn linh thạch trung cấp”, lão già ngẩng lên, chậm rãi nói.  

 

“Một vạn?”  

 

Lý Nhàn Ngư muốn bùng nổ tại chỗ.  

 

Tiếng hô này kéo tới không ít ánh mắt của những người xung quanh.  

 


Một vạn linh thạch trung cấp, coi như là đối với linh cảnh Niết Bàn thì cũng một khoản tài nguyên tu hành không nhỏ.  

 

Lão nhân này mở miệng ra đã đòi một vạn, đúng là ăn dày.  

 

“Được”.  

 

Tần Ninh gật đầu.  

 

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng gật đầu theo, nhưng lập tức sửng sốt.  

 

Gì?  

 

Được?  


 

Lý Nhàn Ngư kéo ống tay áo của Tần Ninh, nói: “Sư tôn, viên đá này nhìn có vẻ hơi đẹp một chút, đặt làm đồ trang trí trong nhà một vài phú thương mà thôi, một viên linh thạch trung cấp đã là đắt...”  

 

Tần Ninh xoay người nhìn về Lý Nhàn Ngư.  

 

Một tiếng “bụp” đột nhiên vang lên.  

 

Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư.  

 

“Ngươi thật đúng là đồ ngu ngốc mà, ta thấy ngươi không nên gọi Nhàn Ngư mà phải gọi là Mộc Ngư mới đúng, không biết cách làm người ta vui vẻ gì cả. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm đi xem nào”.  

 

Lý Nhàn Ngư gãi đầu nhìn lão già.  

 

“Coi như ông may mắn, gặp phải sư tôn ta”.  

 

Lời này vừa nói ra, tiếng “bụp” nữa lại vang lên.  

 

Tần Ninh lườm Lý Nhàn Ngư.  

 

Thằng nhãi này dám ngầm mắng hắn ngu.  

 

Nơi này nguy hiểm vô cùng, nếu bị người ta để ý, chuyện đi giữa đường bị cướp xảy ra thường xuyên.  

 

Tần Ninh tiếp tục hướng đi tới chỗ sâu.  

“Hửm?” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.