Đột nhiên Tần Ninh dừng bước, lại xoay người nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Xem ra vận may của chúng ta hôm nay coi như không tệ”.
Tần Ninh nói xong thì đi về phía một quầy hàng.
“Vị công tử này, mời ngài, quầy hàng này của ta toàn là đồ tốt”.
“Trong mười món đồ thì có ít nhất một món là tuyệt đỉnh trân bảo”.
Chủ quán là một người đàn ông mặt tai khỉ, người gầy nhom, cười hì hì nói: “Thật không dám giấu giếm, quầy hàng của ta cũng nức tiếng gần xa lắm”.
“Vừa mới có một vị công tử tiêu 100 linh thạch trung cấp ở chỗ ta mua một hộp gỗ”.
“Kết quả ở dưới đáy hộp gỗ có ngăn, phát hiện một môn huyền quyết!”
Người đàn ông không ngừng giới thiệu.
Lý Nhàn Ngư chế nhạo: “Ngươi đã cảm giác có thứ tốt thì sao không nghiên cứu kỹ từng cái nghiên cứu từng cái rồi tìm ra đồ tốt đi, dù sao cũng hơn là đem bán cho người khác chứ?”
Người đàn ông mặt tai khỉ lúng túng mỉm cười.
Sau đó, người đàn ông mặt tai khỉ tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Công tử, chia sẻ thật với ngươi, mấy thứ này đều là ta phải nguy hiểm tính mạng mà đào từ trong một ngôi mộ cổ lên...”
“Mấy thứ này vô cùng tà ma, vô cùng âm lãnh...”
Tần Ninh không nói nhiều, ngồi xổm xuống nhìn đồ đạc ở trên quầy hàng.