Tần Ninh rất thẳng thắn.
Lý Nhàn Ngư đang chuẩn bị trả tiền, đột nhiên một giọng nói lại vang lên.
"Một vạn linh thạch, ta mua!"
Giọng nói quen thuộc lại truyền tới.
Lại là Đông Phương Việt!
Lý Nhàn Ngư nổi giận.
"Đông Phương Việt, có chừng có mực!", Lý Nhàn Ngư quát: "Nếu ngươi muốn đào bảo bối thì tự mình đi, theo sau chúng ta giống hệt cái đuôi vậy".
“Bản công tử vui!”.
Đông Phương Việt cười nhạo.
Hắn ta là ai?
Công tử của thế gia Đông Phương.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư dám trêu hắn ta sao?
"Ngươi muốn mua khối ngọc này?"
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Đông Phương Việt.
"Đúng vậy, ta trả 1 vạn", Đông Phương Việt làm ra vẻ ta nhất định lấy được mà nhìn Tần Ninh.
"Nếu đã thế, ta ra 10 vạn!"
Giờ phút này, dáng vẻ Tần Ninh tựa như nắm chắc, nhìn về phía Đông Phương Việt nói: "10 vạn thạch trung cấp, khối ngọc này, ta mua chắc rồi".
Tần Ninh vừa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Việt lập tức vui vẻ.
Hồi nãy, Tần Ninh không hề dông dài nhường ra bát ngọc.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh thà mạo hiểm xúc phạm hắn ta, dù ra giá 100 vạn cũng phải mua.
Ngọc thạch này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Giá trị của nó dám chắc vượt quá 100 vạn.
Bằng không thì trừ phi Tần Ninh là kẻ ngu, làm sao có thể ra giá cao như vậy mua lại?
"Tiểu tử, dám tranh với ta?"
Đông Phương Việt cười nhạo: "Bản công tử ra giá 120 vạn!"
Khu giao dịch tự do rất chú ý đến sự tự do.
Chủ sạp bằng lòng bán cho ai thì bán, ai đồng ý mua thì mua.
Giờ phút này Đông Phương Việt ra tay rộng rãi, trực tiếp ra giá 120 vạn.
Bấy giờ, tranh chấp giữa hai người đã hấp dẫn không ít người chú ý.
Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Đông Phương Việt rõ ràng đang cố ý làm khó Tần Ninh.
Không biết Tần Ninh sẽ làm thế nào.
"Công tử Đông Phương ra tay rộng rãi, kẻ hèn này không sánh được, không mua nữa".