Phong Thần Châu

Chương 2239: Cũng không phải không có lý!



 “Bạch Hổ quyền!”  

 

“Chu Tước ấn!”  

 

“Huyền Vũ khiên!”  

 

Trong lúc nhất thời, khí thế toàn thân Hà Vấn Thiên bốc lên đến mức tận cùng.  

 

Tứ Tượng Thiên Thần Thuật chính là tuyệt kỹ độc môn của Tứ Tượng môn, là pháp quyết đỉnh phong.  

 

Nhưng lúc này đối mặt với công kích của Tần Ninh lại gần như bị áp chế hoàn toàn.  

 

Giờ khắc này mọi người vây xem mới hiểu ra.  

 

Cũng không phải là Đông Phương Ngạo hay Hà Vấn Thiên không mạnh như lời đồn.  

 

Mà là Tần Ninh quá mạnh mẽ!  

 

Lúc này Vạn Khuynh Tuyết nhăn mày.  

 

“Phúc lão, pháp quyết mà Tần Ninh thi triển...”  

 

“Pháp quyết đỉnh phong!”  

 

Phúc lão từ từ nói: “Hơn nữa cũng xứng đôi với người này, mặc dù ta xem không thông suốt nhưng trong cơ thể người này ẩn chứa một luồng hàn khí cực kinh khủng”.  


 

“Pháp quyết này càng là hàn khí bức người, linh khí có tính hàn, công kích hợp lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh”.  

 

“Đồng thời, bản thân hồ lô Thôn Linh đã là một pháp bảo, nó không chỉ có thể ngưng tụ linh lộ mà còn có thể công kích sát phạt”.  

 

“Ba thứ kết hợp, chàng trai này mặc dù là Niết Bàn nhị trọng nhưng nếu chiến đấu với Niết Bàn tứ trọng thì cũng không thành vấn đề”.  

 

Vạn Khuynh Tuyết lúc này hơi kinh ngạc.  

 

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được Phúc lão tán thưởng một người như thế này.  

 

Thực tế, cô ta là một trong các con gái của thiếu chủ Vạn Thiên Các - Vạn Cửu Thiên, từ nhỏ đến lớn cũng có thiên phú mạnh mẽ, tiến bộ nhanh chóng.  

 

Thế nhưng Phúc lão vẫn chưa từng khen cô ta.  

 

Hiện tại nhớ lại những lời Tần Ninh nói với cô ta.  

 

Tăng cao cảnh giới tuy quan trọng, nhưng dùng đan dược quá nhiều sẽ khiến cho lực chiến đấu của bản thân giảm xuống.  

 

Cũng không phải không có lý!  

 

Vạn Khuynh Tuyết lúc này thở ra, nhìn trên không.  

 

Phanh...  

 

Một tiếng vang vang lên, ngực Hà Vấn Thiên sụp đổ, Tần Ninh đạp xuống một cước.  

 

Một tiếng ầm vang nổ vang Hà Vấn Thiên ầm ầm rơi xuống đất văng lên từng mảnh bụi bặm.  

 

Tần Ninh lúc này từ từ rơi xuống đất.  

 

Giờ khắc này, cả người Hà Vấn Thiên nhuốm máu, nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt tái mét.  


 

“Hối hận?”  

 

Hà Vấn Thiên há miệng, nôn ra máu tươi, giễu cợt nói: “Ngươi xong đời!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.