Vân Sương Nhi Hỗn Độn thể, Diệp Viên Viên đế thể.
Thạch Cảm Đương thuộc về loại thiên tài trong chiến đấu, càng chiến đấu càng có thể thúc đẩy tiềm lực, tăng cao cảnh giới.
Bốn người này, không một ai là hạng đơn giản.
Bốn người hiện nay xem như là bị hắn kéo lên cấp là dựa vào chính bản thân họ.
Lần sau gặp mặt, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể vượt qua kỳ vọng của mình!
Một đêm không lời, sáng sớm hôm sau.
Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư xuất phát.
Mà một bên khác, Vạn Khuynh Tuyết cũng mang theo Phúc lão, các chủ Ninh Húc cùng với hơn mười người lên đường.
Các chủ Ninh Húc tu vi Niết Bàn thất trọng, ở Giang Bắc cũng thuộc loại nhất bá.
Mà hơn mười người đi theo đều là hộ vệ cấp bậc linh cảnh Niết Bàn của Vạn Thiên Các.
Lần này, Vạn Khuynh Tuyết vì chuyến đi tới phần mộ của Linh Tử Hiên mà chuẩn bị rất nhiều.
“Tần công tử”.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, cười nói: “Chúng ta lần này đi thuyền từ sông Thiên Thượng một đường về hướng bắc, đi thẳng đến cực bắc của sông Thiên Thượng”.