Tần Ninh bây giờ cười tủm tỉm nói: "Hồ lô Thôn Linh là đồ tốt nhưng mà đã bị ta cải tạo rồi, ngươi không dùng được đâu, mau trả lại cho ta đi".
"Ta... ta... ta không có cầm hồ lô Thôn Linh của ngươi!"
Thiếu niên lập tức khẩn trương nói.
"Đạo Thiên Hành vẫn còn giả vờ sao?"
Tần Ninh nhìn về phía thiếu niên nói: "Hoặc không thì bây giờ ta thử hét to một câu, Đạo Thiên Hành đến rồi, ngươi thử xem, e rằng bọn chúng ngay cả mộ Tử Hiên cũng chẳng thèm thăm dò nữa mà đuổi giết ngươi, phải không nhỉ?"
"Đừng đừng đừng!"
Trên khuôn mặt của thiếu niên bây giờ lộ ra vẻ cầu xin tha thứ, nói: "Vị công tử này, tại hạ có mắt không thấy thái sơn, hồ lô xin đưa cho ngài!"
Thiếu niên lấy hồ lô giao ra, nhìn Tần Ninh cười ha ha nói.
"Cáo từ, cáo từ".
"Trộm đồ của ta, trả lại mà xong chuyện sao?"
Tần Ninh lúc này cười nói: "Tóm lại, trộm đồ của ta ta trực tiếp chặt đứt hai tay".
"Ách..."
Thiếu niên lập tức ngẩn người.
Tần Ninh lại nói: "Được rồi, không nói đùa với ngươi nữa".
"Người đào mộ, Đạo Thiên Hành!"
"Phơi bày chân dung thật của ngươi ra đi!"
Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh, trở nên cảnh giác.
"Công tử nói đùa rồi, đây chính là hình dạng của ta mà".
Đạo Thiên Hành cười hì hì nói.
"Đạo Thiên Hành có trăm gương mặt, danh tiếng nổi như thế, ta nghĩ rất nhiều người cũng có hứng thú với ngươi", Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
"Đừng đừng đừng..."
Đạo Thiên Hành luống cuống.
Nếu bây giờ Tần Ninh hét to tên của hắn ta thì tất cả những người đến chỗ này e rằng sẽ ăn tươi xé xác hắn ta mất.
Phất tay áo, Đạo Thiên Hành chuyển động ống tay áo, che khuôn mặt lại.
Không bao lâu, một khuôn mặt mới xuất hiện.
Lý Nhàn Ngư đứng ở bên cạnh thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm.
Cái này...
Giống như ảo thuật thay đổi khuôn mặt vậy, hắn ta hoàn toàn không nhìn ra được.
Hơn nữa, Đạo Thiên Hành này ba lần thay đổi diện mạo, vậy mà hắn ta lại mảy may không biết một chút gì.