Phong Thần Châu

Chương 225: Lam Thiên Phi Tức Giận





Lúc này, Lý Lan Đình cảm thấy đầu óc choáng váng.  
Tần Ninh thật sự giả bộ ngu ngơ sao?  
Ở đế quốc Vân Lam, hoàng thất Vân gia có Lam gia phụ trợ.  
Lam gia có thể gọi là uy lực tương đương với Vân gia ở đế quốc Vân Lam.  
Giết người thì cũng đã giết rồi, còn hiên ngang thừa nhận như vậy? Lẽ nào Tần Ninh không biết sự kinh khủng của Lam gia sao?  
“Được, nếu ngươi đã dám thừa nhận vậy thì ngoan ngoãn chịu hình phạt mà mình đáng phải chịu!”  
Lam Thiên Phi lạnh lùng, hừ lạnh: “Đế quốc Vân Lam không phải nơi người đế quốc Bắc Minh ngươi nghênh ngang!”  
“Ta vẫn luôn thích nghênh ngang, nhưng kể cả ta muốn nghênh ngang thì cũng không phải một thằng nhãi như ngươi có thể ngăn cản!”  
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện của người lớn, ta khuyên ngươi ít xen vào thôi!”  
Chuyện của người lớn, ta khuyên người ít xen vào…  
Tần Ninh, thật sự thành thật như vậy sao?  
Nói lời như vậy sẽ chết rất khó coi đấy!  
“Khốn nạn, đáng chết!”  
Lam Thiên Phi hoàn toàn tức giận.  
Bộ dạng của Tần Ninh nào có giống vẻ nhận lỗi sai? Mà quả thật là hoàn toàn coi thường người khác, mắt mọc trên đầu rồi.  
Soạt…  
Nhưng trong chớp mắt khi Lam Thiên Phi lao tới thì Diệp Viên Viên đã xông thẳng lên.  

“Muốn chết!”  
Lam Thiên Phi là cảnh giới Linh Luân tầng 3, trong cả đế quốc Vân Lam cũng chỉ có đại ca mới vượt qua được hắn ta một chút.  
Diệp Viên Viên là thiếu nữ mong manh trông như chỉ mới 17 tuổi mà muốn chặn hắn ta sao? Mơ ngủ rồi!  
Bốp…  
Lúc này, hai người đối chọi với nhau, một tiếng bốp vang lên, thân thể của Lam Thiên Phi bỗng chốc bị cản lại.  
“Hả? Cảnh giới Linh Luân tầng 2!”  
Trong lúc giao thủ, Lam Thiên Phi đã bị giật mình.  
Tuổi mới bao nhiêu mà đã tới cảnh giới Linh Luân tầng 2, sao lại thế được!  
“Cảnh giới Linh Luân tầng 2, thì ngươi cũng không đủ tư cách để khoa trương trước mặt ta!”  
Lam Thiên Phi hừ một tiếng, sải bước đi lên, đối diện với Diệp Viên Viên, không hề nhượng bộ.  
Lúc này, Vân Khánh Ngữ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.  
Tần Ninh vừa truyền thụ cho ông ta khúc nhạc, theo lý mà nói thì ông ta phải giúp Tần Ninh.  
Nhưng ông ta đã nhìn Lam Thiên Phi lớn lên.  
Cả hai bên, cho dù giúp đỡ ai thì đều không được, cho nên, rốt cuộc ông ta chỉ đành đứng tại chỗ.  
“Đằng Long thủ!”  
Bàn tay Lam Thiên Phi túm thành hình vuốt, lúc này một chưởng uốn lượn, ngưng tụ thành vuốt.

Móng vuốt đó do linh khí ngưng tụ mà ra, hóa thành một luồng gió dữ dội lao đến giết Diệp Viên Viên.  
Lúc này, sức mạnh to lớn gào thét mà tới.  
Cảnh giới Linh Luân tầng 3, linh hải, linh đài, linh luân đều mang tính ổn định, chưa nói đến linh khí khuếch tán mạnh mẽ nồng đậm, mà uy lực của linh khí cũng rất bá đạo.  
Bốp…  
Tiếng roi quất xuống vang lên, roi Tử Văn trong tay Diệp Viên Viên vung ra không hề do dự.  
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh tỏ ra thản nhiên, không hề lo lắng.  
Hoàng thể cộng thêm tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 2, lại có sự hướng dẫn của hắn trong thời gian này, nếu Diệp Viên Viên không bằng Lam Thiên Phi thì đó mới là điều khiến hắn kinh ngạc rơi cằm.  
Hai người giao thủ với nhau ngày càng mãnh liệt.  
Trong Phụng Đường, xung quanh cây cối gần như bị tàn phá, không còn cảnh tượng bình yên như lúc đầu.  
“Lam quyết tâm pháp!”  
Một tiếng gằn lên, Lam Thiên Phi bỗng chốc toàn thân trên dưới run rẩy, sau khi run rẩy một lúc thì xuất hiện một dao động cực lớn.  
Trong chớp mắt, thực lực của hắn ta hình như tiến đến cảnh giới Linh Luân tầng 4.  
“Tâm pháp giúp nâng cấp tu vi tạm thời…”  
Tần Ninh bĩu môi.  
“Viên Viên, đừng kéo dài thời gian nữa”.  
“Vâng!”  
Lúc này, Diệp Viên Viên đứng vững, trên thân thể yêu kiều có một luồng linh khí xoay chuyển.  

Dần dần, nó giống như chín xúc tu linh khí, ngưng tụ quanh thân Diệp Viên Viên khẽ biến, sóng này cao hơn sóng trước, chồng chất lên nhau.  
Mạnh mẽ, kỳ quái!  
“Lăn ra!”  
Diệp Viên Viên thấp giọng hét lên, vung thẳng roi ra, trong chớp mắt, hơi thở mạnh mẽ khuếch tán xung quanh Lam Thiên Phi bỗng nhiên biến mất.  
Bốp một tiếng, roi dài của Diệp Viên Viên vung thẳng lên người Lam Thiên Phi, một vệt máu xuất hiện.  
Thân thể của Lam Thiên Phi lung lay không ổn định, loạng choạng ngã nhào lên đất.  
Diệp Viên Viên lật bàn tay, roi dài cuốn lấy thân thể Lam Thiên Phi, kéo về bên mình.  
“Nhị công tử!”  
“Nhị công tử!”  
Mấy người xung quanh chợt biến sắc.  
Lam Thiên Phi chính là cảnh giới Linh Luân tầng 3, thế mà nhanh chóng thất bại bởi Diệp Viên Viên.  
Cô gái này, tuổi tác không lớn mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy!  
“Bây giờ, còn muốn giết ta không?”  
Tần Ninh lúc này liếc nhìn Lam Thiên Phi, thờ ơ nói.  
“Hừ, Tần Ninh, ngươi đừng mơ đi ra được khỏi học viện Vân Lam!”  
Lam Thiên Phi hét lên: “Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ với việc giết tam đệ của ta, đế quốc Vân Lam sẽ truy giết ngươi tới chân trời góc biển”.  
“Thật à?”  
Tần Ninh nhướng mày, nói: “Đối với kẻ giết ta thì ta cũng chỉ có một tôn chỉ”.  
“Viên Viên, giết!”  
Mẹ kiếp!  
Nghe lời nói này, Lý Lan Đình chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn.  
Đây chính là nhị công tử Lam gia, Tần Ninh giết Lam Vân Sam, giết Lam Tiếu Kiêu, bây giờ còn muốn giết Lam Thiên Phi.  
Điều này tương đương với việc tuyệt hậu Lam Thiên Hùng đấy!  
Gã này thật sự không sợ hàng trăm cường giả cảnh giới Linh Phách của Lam gia xông tới giết, chém hắn thành thịt băm sao?  
Nhìn vẻ thản nhiên của Tần Ninh, đáy lòng Lý Lan Đình đã run rẩy không ngừng.  
Nhưng nghĩ kỹ một chút.  
Mẹ kiếp, thật sự rất đẹp trai!  
Lam gia chính là đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau Vân gia, trước nay nói một không nói hai, thậm chí Vân gia còn có lúc cũng phải chịu sự hạn chế của Lam gia.  
Nhưng Tần Ninh nói giết là giết, căn bản không quan tâm tới hậu quả.  
Vô hình trung khiến người ta cảm thấy có chút mong đợi, kích động.  
Rốt cuộc gã này là kẻ ngu, giết người không tính hậu quả, hay trong lòng đã sớm có chuẩn bị?  
“Vâng!”  
Diệp Viên Viên chắp tay đi lên.  
“Khoan đã, khoan đã!”  
Vân Khánh Ngữ lúc này không thể ngồi nhìn không quản nữa.  

Nếu hai bên chỉ đấu một hồi, phân thắng bại thì thôi.  
Bây giờ Tần Ninh lại muốn giết người thì ông ta nào có thể ngồi nhìn.  
“Tần công tử, Lam Thiên Phi là cháu trai ta.

Trong chuyện này, nhất định là có hiểu lầm gì đó!”  
“Hiểu lầm?”  
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng: “Ta nói rồi, ai muốn giết ta, thì ta phải giết kẻ đó”.  
“Lam Vân Sam kiêu ngạo tới hỏi ta muốn kéo Vân Sương Nhi đi.

Ta không cho, hắn ta muốn giết ta, ta giết hắn ta luôn”.  
“Lam Tiếu Kiêu huênh hoang, ngang ngược, chỉ đụng xe mà thôi, thế mà tuyên bố muốn giết ta, ta cũng phải giết gã”.  
“Còn hắn ta… cũng vậy!”  
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ vô cùng khổ tâm.  
Đến giờ, cuối cùng ông ta cũng biết, Tần Ninh này chính là Tần Ninh mà cháu gái Vân Sương Nhi của mình đã nhắc tới trong thư gửi tới.  
Gã này, thật sự không sợ trời, không sợ đất!  
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Giết!”  
“Ta xem ai dám?”  
Một tiếng quát bỗng chốc vang lên, một người xông thẳng tới Diệp Viên Viên nhanh như một tia chớp.  
Mà lúc này, ông què lại càng nhanh tay, nhanh mắt hơn, trực tiếp che chắn trước mặt Diệp Viên Viên.  
Bụp…
Trong không trung vang lên một âm thanh va chạm.

Hai bóng ngươi cùng lùi bước.

Ông què khẽ run rẩy, cuối cùng bình tĩnh lại, mà bóng người đột nhiên xuất hiện kia thì hai chân đạp đất vững như núi Thái Sơn.

“Cha!”, thấy người tới, sắc mặt của Lam Thiên Phi đầy vẻ mừng rỡ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.