Phong Thần Châu

Chương 2260



 Ầm...  

 

Trảo ấn và trăng khuyết va chạm, thân ảnh của Tần Ninh đứng im, vẻ mặt của Dương Hạo Thiên bây giờ khẽ động.  

 

Thằng nhãi này bảo sao lại có thể giết chết mấy thiên tài như Hứa Vấn Thiên và Đông Phương Ngạo.  

 

Một đòn công kích này của ông ta cho dù là Niết Bàn tầng thứ ba cũng không thể cản nổi.  

 

Ấy vậy mà Tần Ninh lại có thể hoá giải dễ như trở bàn tay.  

 

"Xem ra ta vẫn thật sự xem thường ngươi rồi!"  

 

Dương Hạo Thiên vừa nói xong liền dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Tần Ninh.  

 

 

 

Lúc này, sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.  

 

"Nhị Tuyệt Hàn Nguyệt Sát!"  

 

Giữa hai bàn tay hắn tràn ngập luồng khí rét lạnh như băng.  

 

Tần Ninh không nói nhiều lời vô ích, hắn lấy Hồ Lô Thôn Linh ra, vung hồ lô lên, ngay lập tức rượu tuôn ra.  

 

Rượu do Hồ Lô Thôn Linh ủ đã trở thành linh nhưỡng từ lâu.  

 

Giờ đây, khí tức của Tần Ninh đã hòa với băng giá, mang đến sự rét lạnh thấu xương.  

 

Ngay sau đó, rượu bỗng hóa thành mưa đá, từng viên từng viên trong suốt sáng long lanh bắn về phía Dương Hạo Thiên.  

 

"Chút tài vặt thôi!"  

 

Dương Hạo Thiên phất tay, linh khí tản ra bốn phía.  

 

Chính vào lúc này, mưa đá bám vào trên cánh tay hắn ta vẫn chưa rơi rớt.  

 

Âm thanh răng rắc vang lên, sắc mặt Dương Hạo Thiên chợt thay đổi.  

 

Hàn khí ẩn chứa trong đá còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn ta.  

 

"Phá!"  

 

Dương Hạo Thiên dùng tay kia vỗ vào cánh tay, mưa đá lập tức vỡ nát, rồi rơi xuống mặt đất.  

 

Mảnh đất bị dính mưa đá nhanh chóng đóng băng, nhiệt độ xung quanh vô cùng lạnh giá.  

 

Vạn Khuynh Tuyết xen lẫn trong đám đông, chứng kiến cảnh đó, ánh mắt cô ta khẽ lay chuyển.  

 

Phúc lão thì thầm nói: "Khá lắm, Hồ Lô Thôn Linh còn có tác dụng thần kỳ này..."  

 

"Từ xưa đến giờ, Hồ Lô Thôn Linh đều bị người đời coi là linh bảo trong pháp khí, có tác dụng sản sinh linh nhưỡng, hỗ trợ tu hành mà thôi, ai ngờ rằng, nó thế mà lại có sức công kích mạnh mẽ như vậy!"  

 

Vạn Khuynh Tuyết gật đầu đồng ý.  

 

Tần Ninh càng ngày càng khiến cô ta không thể nhìn thấu.  

 

Ở bên kia, Đạo Thiên Hành nhìn thấy Hồ Lô Thôn Linh, ánh mắt hắn ta sáng lên.  

 

"Tiếc ơi là tiếc... Hồ lô nếu đã cho ta rồi thì mắc gì lại rơi vào tay hắn..."  

 

 


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.