Một cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt, vóc người cao gầy, da dẻ nõn nà, huệ chất lan tâm đi tới, xung quanh là mùi thơm thoang thoảng.
Tóc dài như dòng suối, đen như gỗ mun được hất sau lưng, đôi mắt linh động có hồn.
Là một cô gái tuyệt sắc, mười phân vẹn mười.
“Khương sư tỷ!”
Vài tên đệ tử nhìn thấy người tới, tức thì cung kính chắp tay.
Một tên đệ tử giải thích: “Từ khi thư viện Thái Hư chúng ta xuất hiện, những ngày qua luôn luôn một số người tới tạo quan hệ, hôm nay muốn gặp người này, ngày mai muốn gặp người kia, Vương đạo sư nói là không gặp ai hết”.
Cô gái váy hồng gật đầu, nhìn Tần Ninh và mỉm cười như trăm hoa đua nở, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Mong vị bằng hữu này thông cảm”.
“Cô là Khương Như Yên à?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Ta cũng không phải tới tạo quan hệ, chỉ là muốn gặp Tần Hải, làm phiền cô nương giúp tại hạ thông báo một tiếng. Cô có thể bảo Tần Hải rằng, có một thanh niên tên là Tần Ninh đến từ thành Lăng Vân đến đây muốn gặp!”
“Nếu huynh ấy không muốn gặp thì ta sẽ rời đi!”
Khương Như Yên nhìn Tần Ninh.
“Ngươi biết Tần Hải?”
“Có lẽ là quen biết!”