Các bên đại thế lực thấy vậy thì cũng đứng im bất động.
Đã dám đến đoạt bảo cũng nên nghĩ đến việc sẽ phải táng thân ở đất này.
Người dẫn đầu thư viện Thái Hư là một người đàn ông trung niên vóc người khôi ngô, mặt chữ quốc.
Người đó chính là đạo sư Vương Khiếu Không uy danh hiển hách của thư viện Thái Hư.
Vương Khiếu Không thấy cảnh này, xoay người nhìn về mấy trăm đệ tử của thư viện Thái Hư và nói: “Linh Tử Hiên năm đó có thực lực tương đương với viện trưởng của thư viện Thái Hư, vô cùng mạnh mẽ”.
“Cho dù Tử Hiên Các diệt tuyệt nhưng cũng sẽ không đơn giản như vậy, sau này các ngươi ra khỏi thư viện thì phải nhớ kỹ, trừ khi bất đắc dĩ, nếu thực lực chưa đủ mạnh thì cũng đừng làm những chuyện liều lĩnh!”
“Nước sông này tách ra để hiện những cung điện của Tử Hiên Các thì đều là thật, nhưng thực ra năm đó Tử Hiên Các nổi tiếng nhất là ở thủ đoạn thao túng Huyền thú trong sông”.
“Những người kia không suy nghĩ tỉ mỉ mà đã lỗ mãng xuất động, đó chính là muốn chết”.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức gật đầu.
Mà đa số trong đoàn người nghe được Vương Khiếu Không nói vậy thì cũng gật đầu lia lịa.
Tần Ninh nhìn về phía thư viện Thái Hư bên kia, cũng yên tâm không ít.
Lần này có đạo sư Vương Khiếu Không dẫn đội, nhị ca sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.