“Tông chủ, con thấy người này chính là cố làm ra vẻ huyền bí, không cho chúng ta tiến vào bên trong”.
Phong Hiên lúc này hừ lạnh nói.
Lần này Tử Tiêu trang chủ và mấy người Tà Linh Nguyệt cũng không dám chắc chắn.
Tần Ninh lại mang dáng vẻ tình bình tĩnh, không lên tiếng nữa.
Hắn cũng không phải là người hiền lành gì, chẳng qua nếu cứ nhìn đám người này đi vào chịu chết mà không nhắc nhở thì lại có vẻ quá mức vô tình.
Chính hắn có thiện ý nhắc trước, đám người này thích thì tin.
Không tin thì thôi!
Bọn họ muốn chịu chết, Tần Ninh cũng không thể ngăn lại.
Huống hồ bọn người kia mắt cao hơn đầu, thấy hắn mới ở cảnh giới Niết Bàn tứ trọng nên cũng chẳng thèm tin.
“Tần công tử”.
Phong Lôi Tử lúc này cười nói: “Đã mở ra như vậy rồi mà không vào xem thì chúng ta cũng khó mà an lòng, nếu có nguy hiểm thì cẩn thận là được”.
Tử Tiêu trang chủ cùng Tà Linh Nguyệt lúc này cũng gật đầu.
“Tùy”.
Tần Ninh lúc này cũng lười phải nói thêm.
Lý Nhàn Ngư lúc này đứng ở bên người Tần Ninh, cảm giác bất bình.
“Không tin sư tôn ta, các người sẽ chết...”, Lý Nhàn Ngư nói thầm một tiếng.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng có vẻ mặt phức tạp.
Ở khu vực trăm điện, từng tòa cung điện nguy nga này đều có thể ẩn chứa bí mật của Tử Hiên Các.
Nếu như buông tay...
Thật sự đáng tiếc!
Chỉ là nếu không buông tay, Tần Ninh nói thật... e là Vạn Thiên Các sẽ chết không ít người.
Trong lúc nhất thời, mỗi bên đều có tâm tư riêng của mình.
“Chúng ta đi thôi!”
Phong Lôi Tử xung phong lên trước, đi vào trong cửa lớn.
Người của Phong Lôi tông vào thời khắc này cũng lục tục đi theo.
Tử Tiêu trang chủ và Tà Linh Nguyệt lúc này cũng dẫn dắt người của sơn trang Tử Tiêu cùng Tà Nguyệt Bảo đi vào.
Thế lực ba bên trùng trùng điệp điệp, lại có ba đại cảnh giới Sinh Tử dẫn đội nên cũng không sợ hãi.
Tần Ninh thấy vậy thì lắc đầu.
“Tần công tử, chúng ta... rời đi sao?”
“Không đi nữa!”
Tần Ninh lúc này mở miệng.
Vạn Khuynh Tuyết nghe đến lời này thì