Vào lúc này toàn thân trên dưới của Tần Ninh máu tươi dầm dề.
“Có thể dung hợp sao?”
Lấy kính Bắc Thương ra, Tần Ninh mở miệng nói.
“Có thể!”
Một ý niệm vang lên trong đầu Tần Ninh.
Dần dần ý niệm kia lại nói: “Đa tạ ngươi!”
“Ta đã từng nói, đi với ta sẽ khiến ngươi hồi phục thời kỳ đỉnh phong của kính Nhân Hoàng, trở thành thánh khí chân chính!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ở đại lục Vạn Thiên, tay cầm một món thánh khí, gần như không cần ta ra tay, thần cản giết thần, phật cản diệt phật”.
Kính Bắc Thương không nói thêm nữa, từ từ biến mất.
Mà lúc này Tần Ninh cũng nhìn ra trên người kính Bắc Thương xuất hiện từng điểm sáng.
Càng lộ ra phong cách cổ xưa, thâm thúy, cho người ta một loại cảm giác không nói nên lời.
Đây chính là một tia ý vị của thánh khí.
Đến nỗi lần này sau khi dung hợp, kính Nhân Hoàng tàn mất nửa này rốt cuộc có thể bộc phát ra uy lực gì, Tần Ninh cũng mỏi mắt mong chờ.
“Mười quả Bồ Đề Linh Tử… mỗi quả muốn mua cũng không mua nổi…”