“Lục Sơn Triết, ngậm miệng”.
Tần Hải khẽ nói: “Tam đệ ta làm cái gì có liên quan đến ngươi sao?”
Lúc này Tần Hải giống như bao che cho con, không thể chịu được người bên ngoài nói gì đó không tốt về Tần Ninh.
Năm đó Tần Ninh vốn có thiên phú không tầm thường.
Tinh Môn bị cướp, suýt nữa là mất mạng.
Thế nhưng dựa vào ý chí kiên cường, quả thực hắn đã cố gắng vượt qua được.
Còn khám phá ra thiên phú của đại ca Tần Sơn, chữa trị vết thương của hắn ta, khai quật ra Cửu Nguyên Thiên Mạch của hắn ta.
Có thể nói Tần Ninh đã thay đổi mình, cũng là thay đổi Tần gia.
Lúc này Vương Khiếu Không cũng nói: “Nó đang nghĩ biện pháp phá vỡ từ trường, dựa vào sức mạnh thì sẽ không thể phá nổi, chỉ có dựa vào ý niệm chiến đấu, phá hủy bản niệm điều khiển những ý niệm Vạn Ác này, mới có thể hủy diệt từ trường hoàn toàn”.
Lục Sơn Triết nghe thấy vậy thì chỉ hừ hừ, cũng không nhiều lời.
Lúc này Tần Hải lại có vẻ mặt rất lo lắng.
“Yên tâm đi!”
Khương Như Yên đi tới, mở miệng nói: “Hắn đã dám đi vào thì chắc chắn sẽ nắm chắc, không phải suốt ngày huynh đều tán dương đệ đệ này của mình sao? Sao đến bây giờ lại không tin tưởng hắn vậy?”