“Ha ha, con nuôi à, lão tử ngươi đi rồi, Cửu Thiên Vân Minh lớn như vậy, Thương Mang Vân Giới mênh mông như vậy, ta làm sao quản được đây?”
Một thân ảnh hơi có vẻ tà khí, lúc này bước ra nói: “Mau quay về, Cửu Thiên Vân Minh không có cha ngươi không được, không có ngươi cũng không được”.
“Tần Ninh!”
Đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp mặc váy dài màu xanh, không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lộng lẫy, dung mạo đẹp không thể tả được.
Lúc này, hai tay ngọc ngà giống ngó sen vây quanh cổ Tần Ninh, giận dỗi nói: “Chàng không quay về nữa thì ta gả đi cho người khác, để chàng hối hận cả đời”.
“Ninh nhi…”
Đột nhiên, lại thêm lần nữa, một người đàn ông ưu nhã mặc áo xanh bước ra, nhàn nhạt nói: “Tu hành thật tốt, chớ có phụ kỳ vọng của cha ngươi đối với ngươi. Hai cha con đều là Cửu Mệnh Thiên Tử, thành tựu trong tương lai của ngươi sẽ không thấp hơn cha ngươi mới đúng”.
Nhìn từng thân ảnh quen thuộc, từng khuôn mặt khẽ cười, trong lòng Tần Ninh dãn ra.
“Mẹ…”
“Tạ lão…”
“Y Tuyền…”
“Sư phụ!”
Từng thân ảnh kia để lại cho hắn hoài niệm sâu sắc.