Đạo Thiên Hành lúc này lẩm bẩm: “Tần đại gia lần này chắc sẽ phát điên, giết rất nhiều người, ta nên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đạo Thiên Hành lẩm bẩm.
Mà cũng trong lúc đó, dưới hố sâu, bốn phía u ám, phạm vi mắt thường nhìn thấy được là cực ít.
“Ca...”
Tần Ninh lúc này nỉ non.
Chín đời chín kiếp, hắn có chín thân phận.
Mà đời thứ mười này.
Hắn đúng là con của Vô Thượng Thần Đế.
Nhưng hắn cũng là con của Tần Thương Sinh, là em trai ruột của Tần Hải!
Máu mủ tình thâm!
Hắn cũng không phải đi cướp thân thể!
Mà là một loại dung hợp.
Từ thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh cho đến chín đời chín kiếp, rồi đến đời này hoàn toàn dung hợp.
Hắn vẫn luôn là là Tần Ninh!
Lúc này, Tần Ninh rốt cục hiểu được sự lo lắng trong lòng mình đến từ đâu.
Dù cho hắn đã từng thống soái bát hoang, ác chiến thiên địa.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng giống cha mình, chạy không nổi một chữ tình.
Thân tình hay ái tình cũng thế, tình huynh đệ cũng vậy.
Hắn đều trân trọng.
“Mẹ kiếp!”
Tần Ninh chửi nhỏ một câu.
Cái chết của Tần Hâm Hâm đã trở thành thương tích trong lòng hắn.
Lần này, hắn cứ nghĩ Vương Khiếu Không cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp ở bên cạnh nhị ca thì sẽ không xuất hiện bất kỳ phiền phức nào.
Nhưng vẫn tính sai!
“Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Tần Ninh hai mắt ửng đỏ.
“Huynh ấy mà chết, các người chôn cùng!”
Cảm nhận được rất nhiều người đuổi tới phía sau, Tần Ninh nói nhỏ.
Soạt soạt soạt...
Tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Ban đầu mọi người còn không cảm giác được gì trong cái hố này.
Nhưng khi không ngừng bay xuống, một khí tức quỷ dị cổ quái dần dần tràn ngập ra.
Khủng bố!
Làm cho người ta phải lạnh run.
Dù là tiên cảnh Niết Bàn hay cảnh giới Sinh Tử cũng thấy lạnh thấu xương.