Lần lượt từng bóng người từ trên không hạ xuống.
Võ giả của bốn đại tông môn xuất hiện.
“Nơi này...”
Thiên Thương Kình dẫn đầu nhìn bốn phía, vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng ai nghĩ tới ở hố sâu này lại là một địa vực giống như bãi tha ma.
Bốn phía là gió âm gào thét, âm khí đáng sợ.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
“Tần Ninh!”
Nhưng lúc này, mọi người liếc mắt liền thấy Tần Ninh cùng Tần Hải!
“Là các người!”
Tần Hải lúc này muốn đứng lên, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, toàn thân suy yếu.
“Sư phụ ta đâu?”
Tần Hải giận dữ hét.
“Ngươi nói Vương Khiếu Không?”
Kim Hoa Đô lúc này cười lạnh nói: “Xem ra Tần Ninh vẫn chưa nói cho ngươi biết là vị sư phụ tốt kia của ngươi đã chết nhỉ”.
Cái gì!
Tần Hải lúc này tái mét mặt mày
Cả người cứng ngắc.
Sau một khắc, hắn ta vừa định mở miệng thì phun ra một ngụm máu tươi.
“Ca...”
Tần Ninh lúc này vội vàng đỡ lấy Tần Hải.
“Tam đệ, là thật sao?”
Sắc mặt của Tần Hải lúc này âm trầm đáng sợ.
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu: “Lúc ta đến thì đã không kịp...”
Vẻ mặt của Tần Hải càng thêm khó coi.
“Sư phụ...”
Tần Hải lẩm bẩm, khí tức cả người chợt giảm xuống, khí huyết trong cơ thể lúc này hỗn loạn.
“Ca, Khương Như Yên không biết ở nơi nào, bây giờ huynh không thể nổi giận...”, Tần Ninh vội vàng nói.
“Ta biết...”
Tần Hải nhìn bốn phía, lạnh lẽo nói: “Tam đệ, ca nhờ đệ một việc”.
“Giết bọn chúng, giết sạch chúng...”
Tần Hải nói xong thì máu tươi tóe ra từ khóe miệng.
“Được!”
Tần Ninh đặt Tần Hải xuống, nhìn về đám người.
Lúc này, bốn người Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình, La Bá Nguyên đứng đầu đám đông, nhìn Tần Ninh và cười khẩy.
Tần Ninh mạnh mẽ sao?
Đúng, rất mạnh mẽ!