Lúc này, ngược lại thì bọn họ bị mười mấy con rối cuốn lấy.
Đừng nói quấy nhiễu Độc Tu, ngay cả đụng cũng không đụng tới được ông ta.
“Tiểu tử, thật sự xem thường ngươi rồi!”
Lúc này sắc mặt Uông Tồn Kiếm tái nhợt.
Tay Tần Ninh cầm kính Nhân Hoàng, sức mạnh lại tăng lên một tầng.
Căn bản ông ta không bắt được Tần Ninh.
“Chỉ là tất cả đã muộn rồi!”
“Phá vỡ phong ấn, Ma tộc trong lòng đất xuất hiện, ngoại giới cũng không biết chuyện, ngươi lấy cái gì ngăn cản?”
Uông Tồn Kiếm giờ phút này cười lạnh nói.
“Phá vỡ phong ấn?”
Tần Ninh nhìn về phía Độc Tu Thánh Sư bên kia.
Không ai có thể ngăn cản Độc Tu.
Mà nhất thời nửa khắc cũng không chém chết được Uông Tồn Kiếm.
“Đã như vậy, chỉ có thể tăng thêm tốc độ!”
Lúc này Tần Ninh lẩm bẩm.
“Bát Linh Tinh Thần quyết!”
Một lời quát xuống.
Đột nhiên thân ảnh của Tần Ninh bay vùn vụt lên.
Bên người, tám cột linh trụ vòng quanh.
Không còn là bảy cột, mà là tám cột.
Tám cột linh trụ ánh sáng bắn ra bốn phía.
Màu vàng, màu xanh lá cây, màu xanh da trời, lửa đỏ, màu xanh, màu trắng, huyết sắc, màu xám tro.
Mỗi một luồng ánh sáng đều mang màu sắc đặc biệt.
“Cung Tinh Thần!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh hai tay cầm cung.
Một luồng sức mạnh hùng hậu, từ trên trời hạ xuống.
Đất vào lúc này vang lên từng tiếng nổ.
Tám cột linh trụ trăm trượng, bên trong hàm chứa linh khí thiên địa dư thừa.
Sau lưng Tần Ninh, thần hồn Băng Hoàng bồng bềnh.
Kính Nhân Hoàng đỉnh đầu tản ra ánh sáng thần thánh.
Giờ phút này, giống như thiên thần
“Ngươi thật sự cho rằng ta không chém được ngươi sao?”
Một lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng khinh miệt.
“Cung Tinh Thần!”
Trong phút chốc.
Sức mạnh từng luồng ngưng tụ.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy bên trong tên Tinh Thần kia tụ tập sức mạnh đáng sợ.