Phong Thần Châu

Chương 247: Kiếm Máu Sinh Tử



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Khốn nạn, Thiên Thương Vũ ta hôm nay phải giết ngươi!”  
Vừa dứt lời, Thiên Tử đã sải bước đi lên, bàn tay còn lại lúc này đã siết chặt thành quyền, một luồng quyền phong, bao bọc linh khí, ngưng tụ thành một con sư tử dũng mãnh, cắn giết lao về phía Tần Ninh.

“Vậy thì lại chặt một cánh tay của người!”  
Tần Ninh hừ một tiếng, dứt lời, hơi thở khủng khiếp kia lại một lần nữa dâng lên.

Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.

Hơi thở kia mang theo sát khí bá đạo, dường như muốn nuốt tất cả mọi người, khiến người ta kinh hoàng lo sợ.

Phụp một tiếng bỗng chốc vang lên.

Lúc này, mọi người trừng mắt mà nhìn cánh tay của Thiên Tử như bị vũ khí sắc bén nào đó chặt đứt lìa.

Nhưng, họ chỉ nhìn thấy cánh tay của Thiên Tử rơi xuống, chứ không nhìn thấy, rốt cuộc là thứ quái quỷ nào làm ra điều đó.

Nhưng, càng như thế thì càng khủng khiếp!  
Một cường giả cảnh giới Linh Phách, thế mà lại bị một thằng nhãi trêu đùa.

Một bàn tay bị chém, một cánh tay bị đứt khiến lúc này Thiên Tử hoàn toàn nổi máu điên.

Hai mắt nhìn Tần Ninh mang theo cả lửa giận.

Vốn dĩ trong mắt hắn ta, Tần Ninh chỉ là một nhân vật nhỏ, thế mà lại xuất hiện biến cố đến mức này.


“Ngươi muốn cản ta hả?”  
Lúc này, Tần Ninh bước ra, hừ lạnh rồi: “Ta đã nói rồi, ngươi không đủ tư cách đó đâu.

Trước mặt ta, tốt nhất là thu lại cái tên Thiên Tử đáng thương của ngươi lại, Thiên Thương Vũ!”  
“Ngươi…”  
Lúc này, Thiên Tử muốn nói gì nhưng không nói nổi một câu.

Mà mọi người đúng xung quanh thì đã hoàn toàn choáng váng.

Thiên Tử, đại biểu cho đệ tử đỉnh cao ở học viện Thiên Thần.

Lúc này, hắn ta lại bị Tần Ninh ba lần bốn lượt giáo huấn không dám nói một câu phản bác.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bất kỳ ai cũng không dám tin.

Mà lúc này, Thiên Động Tiên đứng một bên mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứng chết lặng, rất lâu không nói được câu nào.

“Không thể… không thể nào… sao có thể…”  
Ông ta kinh hoàng như gặp quỷ.

“Kiếm máu Sinh Tử thật sự tồn tại…”  
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía Lăng Thiên.

“Ta nói rồi, bất cứ kẻ nào cũng không thể bảo vệ ngươi, Lăng Thiên”.

Tần Ninh bước lên một bước, sát khí dâng lên.

Lúc này, Lăng Thiên vô cùng hoảng hốt.

Chuyện gì vậy?  
Tần Ninh… tại sao Tần Ninh lại có thể làm tới bước này!  
“Thiên tử, cứu ta…”, Lăng Thiên mất bình tĩnh, kinh hoàng thét lên.

Sắc mặt của Thiên Tử lạnh lùng, nghiến răng nói: “Tần Ninh, tốt nhất là ngươi đừng tới đó”.

“Thiên Tử đảng của ta…”  
“Câm miệng!”  
Tần Ninh lạnh lùng quát lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Tử.

Tiếng quát này khiến thân thể của Thiên Tử run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng.

Sợ rồi!  
Thiên Tử sợ rồi!  
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng và hành động tỏ vẻ kinh sợ kia từ trên khuôn mặt của Thiên Tử.

“Ngươi sợ rồi?”  
Tần Ninh nhìn Thiên Tử, chế giễu cười khẩy một tiếng: “Thiên Tử mà ai ai cũng truyền tai nhau nghe cũng chỉ như vậy”.

“Ta muốn giết gã, ngươi có ý kiến gì không?”  
Vừa dứt lời, Tần Ninh bước lên một bước.


Đối diện với khí thế hùng hổ dọa người của Tần Ninh, lúc này, vẻ tức tối trong mắt Thiên Tử đã bị kìm nén lại.

“Không có ý kiến gì đúng không?”  
Tần Ninh hừ một tiếng, bước thẳng lên một bước, côn đánh chó trong tay đâm thẳng vào ngực Lăng Thiên.

“Chết đi!”  
Lúc này, Lăng Thiên hoàn toàn bị ép đến điên.

Cảnh giới Linh Luân tầng 2, thế mà bị Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 7 đánh ngược.

Không chỉ như thế, Thiên Tử còn bị Tần Ninh làm cho khiếp sợ!  
Vốn dĩ hôm nay muốn giết chết Tần Ninh, báo thù cho Sở Ngưng Thi, báo thù cho Lăng gia nhưng bây giờ, lại bị đánh ngược cho tan tành.

Tại sao lại như thế!  
“Ngươi không ngăn cản được ta đâu!”  
Côn gỗ trong tay Tần Ninh chợt thay đổi quỹ đạo, vốn quỹ đạo đang là đâm ra thay đổi thành đập xuống.

Một côn bổ thẳng xuống.

Trong chớp mắt, Lăng Thiên gần như không có cách nào trốn thoát, chỉ đành nhìn cây côn mảnh, đập thẳng xuống đầu mình.

Rắc…  
Trong khoảnh khắc khi tiếng rắc rắc vang lên, cây côn rơi xuống, phần đầu của Lăng Thiên nổ tung.

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều run lẩy bẩy.

Tần Ninh này thật sự quá ác!  
Lùi lại một bước, đứng tại chỗ, Tần Ninh thu lại cây côn mảnh rồi khẽ vỗ tay.

“Bây giờ đến lượt ngươi!”  
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên, nhìn Thiên Tử.

“Ngươi muốn làm gì?”  
Lúc này, ánh mắt Thiên Tử u ám, nhìn Tần Ninh, mang đầy vẻ không thể tin nổi.

Tần Ninh quả thật quá kỳ quái.

Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc là vừa rồi Tần Ninh thi triển chiêu thức gì!  
Gã này…  
“Ta muốn làm gì? Bao che cho Lăng Thiên, còn muốn giết ta, ngươi nói xem, ta muốn làm gì?”  
Tần Ninh thản nhiên cười khẩy nói: “Ta không quan tâm ngươi là thiên tử hay thái tử.

Từ trước tới giờ, ta chưa từng khách sáo với kẻ muốn giết ta”.

“Ngươi dám!”  
Lúc này, Thiên Tử dâng lên một luồng khí thế không nộ mà uy, cho dù bị chặt mất một bàn tay, đứt một cánh tay thì hơi thở cao cao tại thượng tích lũy đã lâu của hắn ta vẫn còn như cũ.

“Ta dám? Ngươi thử xem ta có dám không!”  
Tần Ninh liếc nhìn Thiên Tử, cười nói: “Ít tỏ vẻ giỏi giang trước mặt ta đi”.


Lúc này, ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng, nhìn Tần Ninh: “Ta vốn không muốn nợ nhân tình của người khác, nhưng đây là ngươi ép ta!”  
Thiên Tử hừ một tiếng, hơi khom lưng về phía trước, dường như tự nói tự nghe: “Vương gia Long Tường, cảm phiền!”  
Lời vừa nói ra, cả đám người bỗng giật mình.

“Ha ha, có thể hỗ trợ Thiên công tử là vinh hạnh của ta!”  
Đám người tách ra, ba người sải bước đi tới.

Một người đứng giữa, lúc này đang chắp tay sau lưng, mặc áo choàng màu vàng nhạt, tóc mai điểm bạc, vẻ mặt hồng hào.

Giơ tay nhấc chân đều khiến người khác cảm thấy lộ ra một vẻ tự nhiên, hờ hững của người ở vị trí cao.

Người này là ai?  
Thiên Tử nhìn người này thì nói ngay: “Vương gia Long Tường, xin giúp tại hạ giết chết kẻ này!”  
“Đương nhiên chuyện này không có vấn đề gì!”  
Long Tường bước lên phía trước, hai mắt đánh giá Tần Ninh, cười nhạt nói: “Nhưng trước đó, ta muốn cho tiểu huynh đệ này một cơ hội”.

Long Tường chậm rãi nói: “Vừa rồi thứ ngươi dẫn động chính là kiếm máu Sinh Tử đúng chứ?”  
Kiếm máu Sinh Tử?  
Lời vừa nói ra khiến hầu hết những người có mặt tại đây đều mù mờ.

Họ chưa từng nghe qua tên của kiếm này.

“Kiếm máu Sinh Tử, nghe nói năm đó chính là một thanh kiếm phi phàm, đã nhiễm máu tươi của hàng ngàn hàng vạn linh thú, vì tồn tại muôn thuở mà dần dần tự sinh ra kiếm linh”.

“Đây chính là một thanh linh kiếm danh tiếng lừng lẫy, ở thời hoàng đế Minh Ung đã khiến người ta run rẩy”.

“Kiếm này, có thể hình thành kết nối liền mạch với kiếm khách, tới mức như linh hoạt như thân người, mà uy lực… tương đương với linh khí ngũ phẩm!”  
Linh khí ngũ phẩm!  
Lời vừa nói ra, khiến mọi người đang đứng xung quanh thở gấp.

Linh khí ngũ phẩm là khái niệm gì?  
Ở đế quốc Bắc Minh, linh khí ngũ phẩm đã là thứ cực kỳ hiếm gặp.

Mỗi một món đều có giá trị liên thành.

Linh khí ngũ phẩm!  
Trong học viện Thiên Thần lại có bảo bối như vậy.

“Ngươi biết không ít đấy nhỉ!”  
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.