Khương Như Yên lúc này nói: “Thư viện Thái Hư có nội loạn, ta là con gái viện trưởng, không thể đi”.
Tần Ninh nhìn Khương Như Yên rồi gật đầu.
“Đào mộ, chăm sóc tốt bọn họ, gặp chuyện không may, ta không chỉ đào bảo bối của ngươi mà còn giết chết ngươi!”
“Nhất định rồi!”
Tần Hải lúc này phi thân mà đến, thấy Khương Như Yên bình yên vô sự thì mới thở phào.
Đạo Thiên Hành nhìn hai người tình chàng ý thiếp, móc ra hai bộ áo giáp.
“Hai vị mặc vào đi, có thể ngăn cản một đòn của Sinh Tử cửu kiếp, hai vị đừng rời bỏ ta quá xa nhé, hì hì”.
Đạo Thiên Hành lần này là dốc hết vốn liếng.
“Dùng xong thì nhớ trả lại cho ta”.
Tần Hải cùng Khương Như Yên không từ chối.
Lý Nhàn Ngư lúc này hai mắt trừng lớn.
“Đào mộ, thế của ta đâu?”
Nghe được hai chữ “đào mộ”, Đạo Thiên Hành vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, mắng: “Sư tôn của ngươi có thể gọi ta là đào mộ thì ngươi cũng gọi được chắc?”
“Biến mau, có chết ta cũng không quan tâm, sư tôn ngươi không bảo ta bảo vệ ngươi làm gì”.
Lý Nhàn Ngư vẻ mặt oan ức.