“Kiếm U Khô là một thanh kiếm tốt, là bội kiếm của U Vương, không gì sánh bằng”.
Lúc này, Ôn Ngôn Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Nhưng ở trong tay ngươi thì cũng không thể bộc phát ra được một trăm phần trăm uy lực!”
“Nói đúng lắm!”
Tần Ninh cười nói: “Ta chỉ có thể khiến nó bùng nổ hai trăm phần trăm uy lực thôi”.
Ôn Ngôn Ngọc lắc đầu.
Hai tay chắp sau lưng, từng bước bước tới.
Giờ phút này, cả người Ôn Ngôn Ngọc giống như một thanh trường kiếm.
Một thanh trường kiếp xé rách không khí mà đến.
So với kiếm khí mà Ôn Ngôn Ngọc đang ngưng tụ lúc này.
Đám người Lôi Phương Ngọc, Lục Thịnh lúc trước quả thật là không đáng nhắc tới.
Đây không chỉ là chênh lệch cảnh giới, mà còn là sự chênh lệch ở trình độ lĩnh ngộ kiếm đạo.
Trên con đường kiếm đạo, nếu nói đám người Lôi Phương Ngọc và Lục Thịnh đi được hơn mười mét thì Ôn Ngôn Ngọc chính là đi được vài trăm mét.
Không thể so sánh được.
Đây chính là sự chênh lệch.
Giờ phút này, bốn phía đều rung động.
Ôn Ngôn Ngọc từng bước bước ra.
Kiếm khí bộc phát khủng bố.
“Tụ thế?”
Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy liền nhếch miệng cười.
“Ta cũng làm được!”
Tần Ninh bước đến, khí thế trên người lập tức thay đổi.
Cả cơ thể giống như một thanh kiếm sắc bén, chém ngang đất trời.
Ôn Ngôn Ngọc thấy vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Ông ta lĩnh ngộ mấy trăm năm mới bắt được một con đường để tụ thế.
Mà Tần Ninh…không vượt quá trăm tuổi, đã có thể tụ thế trong nháy mắt.
Kẻ này, thực sự không giống người bình thường.
Hai thanh kiếm sắc bén đâm thẳm lên bầu trời.
Đó là một loại khí thế.
Khí thế của toàn bộ kiếm khí của các võ giả tập hợp lại.
Ầm…
Trong nháy mắt, hai bóng người va chạm với nhau.
Không đánh nhau, không qua lại.
Chỉ là giờ phút này, bầu trời nổ tung, kiếm khí giống như một luồng không khí bị nhiễu loạn, luân phiên bao quanh bởi hai màu xanh và đen, như muốn xé nát một mảnh không gian.
Lúc này, người có cảnh giới Sinh Tử ở bốn phía đều phải né tránh.
Rất khủng bố.
Đây là so đấu kiếm thế.
Từng âm thanh nổ tung vang lên.
Phía trên, Tần Ninh và Ôn Ngôn Ngọc giao chiến, khiến cho hư không bị xé rách, làm cho mưa rền gió dữ không ngừng kéo đến.