Ánh mắt Tần Ninh rơi trên người Thạch Cảm Đương, hắn nói: “Mấy năm rồi?”
Thạch Cảm Đương hơi sửng sốt, không trả lời.
“Mới tới cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, thật khiến ta xấu hổ mất mặt”.
Nghe đến đây, Thạch Cảm Đương oan ức một trận, nói: “Sư phụ, con không phải Đế thể, cũng không phải cái gì mà hỗn độn thể, càng không thần bí như Cốc sư nương, không có cách nào cả…”
“Không có cách?”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Ngươi là Chiến thể trời sinh, vì chiến mà sống, trong chiến đấu mới có thể đề thăng hạn độ lớn nhất”.
“Dựa theo ta phỏng đoán, ngươi nên là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mới đúng”.
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Nhưng sư phụ người mới là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp… con không thể tiến bộ nhanh hơn người được đâu?”
“Cảnh giới ta tăng lên chậm, tự ta có đạo lý của ta”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta thấy ngươi chính là thiếu đánh”.
Lời vừa dứt, Tần Ninh quăng ra hơn trăm viên Tịnh Ma châu giao cho Thạch Cảm Đương, nói: “Chém giết cho ta, giết sạch cảnh giới Sinh Tử lần này không tới của thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm phái”.
“Không cho phép người nào đi giúp hắn ta”.