Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười nói: “Không biết tại sao, càng tiếp tục tu hành, ta phát hiện đề thăng cảnh giới càng nhanh chóng”.
Cốc Tân Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Có loại cảm giác đã từng quen biết”.
Giống như đã từng quen biết?
Tần Ninh mở miệng nói: “Có phải cảm giác cảnh giới Võ Đạo giống như một con đường lớn, nàng càng đề thăng cảnh giới thì con đường lớn càng dài, càng cảm thấy bản thân đã đi qua con đường lớn này?”
“Ừ ừ!”, Cốc Tân Nguyệt vội vàng gật đầu.
“Chàng biết tại sao không?”, Cốc Tân Nguyệt quả thật tò mò.
Loại cảm giác này, trước đây cũng không có.
Nếu không thì không thể nào chín vạn năm qua, nàng chưa từng đề thăng cảnh giới quá nhiều.
Tần Ninh nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt: “Ta có chút suy đoán, nhưng cũng không chính xác”.
“Ta đã từng tiến vào trong đầu nàng, kiểm tra thấy hồn hải của nàng vô cùng mạnh mẽ”.
“Bình thường mà nói, võ giả tự bước trên con đường tu hành liền có hồn phách, nhưng hồn phách luôn ở trạng thái hành quyết tĩnh mịch, duy chỉ thành tựu Thánh Nhân hồn phách mới có thể tỉnh lại, dần dần mạnh mẽ”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Tần Ninh nói thánh nhân, cũng không phải loại cấp bậc người âm thánh, người dương thánh của cảnh giới Âm Dương.
Mà là thiên địa chí thánh chân chính!