Tần Hải cười một tiếng, vỗ vai Tần Ninh, nhìn về phía phòng, nói: “Trẻ tuổi phải tiết chế mới được, thân thể mệt lả là xong đời đấy”.
“...”
Đưa mắt nhìn Tần Hải rời đi, Tần Ninh cười khanh khách.
Nếu là bình thường, bao nhiêu lần ngày hôm đó cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt chính là một cái động không đáy.
Hồn hải hiu quạnh, chiếm đoạt quá mức mãnh liệt đối với thần hồn Băng Hoàng.
Chỉ là lần này Tần Ninh lại không nói cho Cốc Tân Nguyệt biết.
Loại chiếm đoạt này sẽ không bị thương hoàn toàn.
Ngược lại có thể trợ giúp thiên phú Cốc Tân Nguyệt liên tục tăng cường.
Làm sao nhìn, làm sao tính toán!
Liên tiếp mấy ngày, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt đi tham quan ở thư viện Thái Hư.
Đệ tử thư viện Thái Hư đi qua đi lại, thấy Tần Ninh, ánh mắt đều mang vẻ kính sợ.
Nếu không phải là Tần Ninh, thư viện Thái Hư đã xong đời.
Trợ giúp của Tần Ninh đối với thư viện Thái Hư khiến cho bọn họ rất cảm kích.
Nhìn một tòa nhà lại được dựng lên, các đệ tử tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Tần Ninh rất có cảm ngộ.
Một ngày nay, đi giữa thư viện Thái Hư, khí tức trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên thay đổi.
Kiếp thứ năm!
Vượt qua!
Cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.
Chỉ đến như vậy.
Mà Cốc Tân Nguyệt đi theo Tần Ninh, ánh mắt ngạc nhiên vạn phần.
Đây cũng quá… tùy ý rồi.
Cô ta thật sự cảm thấy Tần Ninh đối với đề thăng cảnh giới không hề nhìn tốc độ.
Nếu không Tần Ninh bây giờ đạt đến cảnh giới Âm Dương cũng hết sức đơn giản.
Điều Tần Ninh càng chú trọng chính là sự ổn định khi đề thăng mỗi một cảnh giới.
Thời gian đến, hắn tự sẽ đề thăng.
Thời gian chưa đến, hắn có thể vẫn luôn ở một cảnh giới đó.
Có lẽ đó là con đường của Tần Ninh!
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua.
Một ngày nay, bên ngoài thư viện Thái Hư nghênh đón một nhóm võ giả tới.
Khoảng gần ngàn người, nhìn kỹ lại, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ, người yếu nhất là cảnh giới Cửu Môn cũng có.
Nhưng lúc này, viện trưởng thư viện Thái Hư Khương Tồn Kiếm lại đích thân ra ngoài nghênh đón.
Tầng lớp cấp cao thư viện Thái Hư từng người xếp hàng hai bên chào đón, nụ cười lộ ra từ tận đáy lòng.
“Cha, đi thôi!”
Lúc này Tần Hải khẽ mỉm cười, nhìn phụ thân của mình.
Tần Thương Sinh lúc này lại có chút ngây ra.