“Hải nhi, con thật sự muốn cưới con gái độc nhất của viện trưởng thư viện Thái Hư?”
“Đúng vậy, cha…”
Tần Hải cười khổ nói: “Cha đã hỏi bao nhiêu lần rồi…”
Một bên, Tần Viễn Sơn vỗ vỗ tay đại ca, nói: “Đại ca, huynh cũng đừng kinh ngạc, ban đầu tiểu Ninh cũng đã nói rồi, tiểu Hải thần mạch thiên thần, tiềm lực vô hạn”.
“Ừm ừm, ta biết…”
Tần Thương Sinh liên tục gật đầu.
Nửa tháng trước, trong Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục đột nhiên có người đến, nói Tần Hải muốn đón Tần gia bọn họ dọn khỏi Bắc Minh.
Ông ta còn tưởng rằng đụng phải chuyện lớn gì.
Dọc theo con đường này đều cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Nghe cuộc thảo luận của mấy người đó.
Cái gì mà cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa, linh cảnh Niết Bàn…
Với ông ta giống như nhân vật thần thoại, từng người tựa như thành cải trắng.
Mà con trai mình càng muốn cưới con gái viện trưởng thư viện Thái Hư, bá chủ Bắc Lan.
Cũng ví như là con trai của quan tép diu cửu phẩm muốn cưới công chúa Đế vương.
Không!
Nghe có vẻ cảm thấy càng khoa trương hơn cái này!