“Còn hai con trai ông làm gì, ông tự hỏi đi!”
Trương Lãnh!
Một trong tam đại phó các chủ.
Trương Minh Lương và Trương Minh Ngọc nhìn thấy phụ thân mình đến, gần như muốn khóc.
“Còn không xin lỗi Tần công tử!”
Lúc này Trương Lãnh hừ nói: “Tần công tử chính là khách quý của Bắc các chủ, Bắc các chủ căn dặn phải tôn làm thượng khách, hai cái tên ngu xuẩn các ngươi”.
“Cha...”
“Nói xin lỗi!”
Một tiếng khiển trách.
Hai người Trương Minh Lương và Trương Minh Ngọc lúc này nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần công tử, bọn ta dốt nát!”
“Xin Tần công tử lượng thứ!”
Trương Minh Lương và Trương Minh Ngọc lúc này chắp tay nói.
Trương Lãnh cười ha ha nói: “Tần công tử, nhóc con không hiểu chuyện, chuyện này ta thấy cứ coi như vậy đi”.
“Bắc các chủ căn dặn bọn ta, hôm nay đón tiếp Tần công tử từ phương xa, Tần công tử cứ nghỉ ngơi cho khỏe”.
Trương Lãnh vừa nói xong, nhìn về phía hai người.
“Còn không đi? Ở chỗ này còn chưa đủ xấu hổ mất mặt sao?”
Trương Minh Lương và Trương Minh Ngọc sắc mặt lạnh run nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt âm u.
“Ta bảo cho bọn chúng đi chưa?”
Một giọng nói lúc này vang lên.
Tần Ninh cười nói: “Trương Minh Lương đã cùng ta đánh cược, đã thua thì phải thừa nhận thua, cái này không sai chứ?”
“Chẳng lẽ, các chủ các ngươi chính là dạy dỗ các ngươi như vậy, làm người không thành thật?”
Muốn đi?
Đùa gì thế!
Trương Lãnh tưởng rằng nói mấy câu hay ho thì coi như là xong sao?
Nghe đến đây, Trương Lãnh dừng chân.
Ông ta tay xoay người, chắp tay nói: “Tần công tử, Bắc các chủ nói, ngài là khách quý, bọn ta lấy lễ đối đãi, nhưng cũng hy vọng ngài… đừng cố tình gây sự!”
“Cố tình gây sự?”
Tần Ninh cười nói: “Rốt cuộc là ai cố tình gây sự?”
“Con trai ngươi muốn đánh cược với ta, thua rồi thì nên làm chuyện người thua nên làm!”
“Huống chi muốn thưởng hoa dưới trăng cùng người phụ nữ của ta, không giết hắn ta, ta đã đủ tha thứ rồi”.
Lúc này giọng điệu Tần Ninh vẫn bình tĩnh.
Bây giờ Trương Lãnh sắc mặt lạnh xuống.
“Tần công tử, cậu tuy là khách quý của Bắc Ninh các ta, nhưng cũng nên biết, chủ muốn thế nào thì khách thế đó!”
“Chủ muốn thế nào thì khách thế đó?”, Thạch Cảm Đương giờ phút này hừ nói: “Sư tôn ta đi tới Bắc Ninh các, vậy thì nên là Bắc Ninh các thuận theo sư tôn ta”.
Thạch Cảm Đương quá ngông cuồng.
Ông ta cũng hiểu Thạch Cảm Đương.