“Vậy còn sư công...”
“Ngươi phái một người dẫn ta đi Thanh Ninh Các là được”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Cha ngươi đã bế tử quan, ta sẽ không làm phiền, nhưng muốn xem xem rốt cuộc vết thương của Thanh Vân là thế nào”.
“Hơn nữa, huynh muội Sở gia chắc vẫn còn chứ?”
“Sở cô cô cùng Sở thúc thúc đều ở đây”.
“Vậy không sao đâu, hai người bọn họ ta vẫn biết, coi như trung thành với cha ngươi”.
Dương Tử Hiên gật đầu.
“Đúng rồi, mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ ta...”, Dương Tử Hiên ho khan nói: “Sư công thật sự muốn gặp sao?”
Nghe đến lời này Tần Ninh, khoát tay nói: “Thôi thôi, không gặp nữa, ta sợ nếu gặp thì mẹ ngươi sẽ đánh chết ta mất!”
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương cười ha ha.
Tần Ninh thoáng nhìn qua.
Thạch Cảm Đương tức thì câm như hến.
Dương Tử Hiên chắp tay nói: “Đã như vậy, Tử Hiên sẽ bảo phó các chủ Trương Lãnh dẫn sư công đi, trên đoạn đường này, phó các chủ Trương Lãnh sẽ tận tâm tận lực”.
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.
“Ta hiểu rồi”.
Dương Tử Hiên chắp tay rời khỏi đình viện.
Mà giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt cùng Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“Sao phu nhân của Dương Thanh Vân lại tát chàng? Có phải là chàng...”, Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Nàng nghĩ gì thế?”
Tần Ninh trừng mắt.
Thạch Cảm Đương lúc này cười ha ha nói: “Cốc sư nương, cô không biết lai lịch của phu nhân của tên nhóc Thanh Vân kia đúng không”.
Thạch Cảm Đương rốt cục không nhịn được.
“Vừa rồi có Tử Hiên nên ta cũng ngại nói”.
“Lai lịch của vợ tên nhóc Dương Thanh Vân kia cũng không nhỏ, chính là đến từ Thiên Ngoại Tiên của đất Nam Tiên”.
Thiên Ngoại Tiên!
Bá chủ đất Nam Tiên.
Là một sự tồn tại thâm căn cố đế như Thanh Ninh Các ở Trung Lan.
Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Vợ của hắn ta là Tiên Nhân, là con gái Trấn Thiên Vương của Thiên Ngoại Tiên, năm đó bị sư tôn bắt tới, ép phải lấy Thanh Vân”.
“Lúc ấy ta hâm mộ muốn chết”.
“Con gái Trấn Thiên Vương, ta cũng muốn lấy con gái của Thiên Vương”.
“Như ngươi dám gọi như vậy trước mặt Thanh Vân, ta sẽ công nhận ngươi là anh hùng!”
“Sao mà không dám gọi chứ?”