“Dù cho dung nhan tuyệt thế thì sao chứ? Không thể tránh khỏi sự ăn mòn của tháng năm, cuối cùng cũng về với đất vàng, là bộ xương trắng mà thôi”.
“Vậy ta hấp dẫn chàng ở điểm nào?”
“Không biết!”
Tần Ninh chân thành nói: “Hiếu kỳ mới là điểm khởi đầu cho việc yêu mến một người”.
“Lai lịch của nàng là gì, ta cũng không biết, điều này làm ta rất ngạc nhiên. Sự mạnh mẽ của nàng, hồn hải bao vây, ký ức ẩn sâu trong hồn phách của nàng đều khiến ta rất tò mò”.
“Một người đàn ông tò mò về ngươi thì sẽ không ngừng muốn tìm hiểu ngươi”.
Cốc Tân Nguyệt cười đắc ý.
“Chẳng cần biết ta là ai, sau này sẽ biến thành dáng vẻ gì, ta sẽ đều nhớ kỹ chàng”.
Cốc Tân Nguyệt nghiêm túc nói: “Chàng là người đàn ông ta tốn chín vạn năm để chờ, ta nhất định sẽ không quên chàng”.
“Nàng dám quên ta, ta đánh nàng cho nhớ lại ta thì thôi!”, Tần Ninh cười nói.
Cốc Tân Nguyệt “vâng” một tiếng.
Có những chuyện giấu mãi ở trong lòng không nói ra cũng khiến người ta khó chịu.
Hôm nay nói cho Cốc Tân Nguyệt biết cũng khiến trong lòng Tần Ninh thoải mái rất nhiều.