Phong Thần Châu

Chương 2641: Không lẽ là nhờ có Thánh Nhân chỉ đường sao?



 “Ngươi nên biết, ta tức là Cốc Tân Nguyệt, Cốc Tân Nguyệt tức là ta!”  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.  

 

Sức đề kháng bây giờ yếu bớt.  

 

Hắn có thể chống lại Cốc Tân Nguyệt mặc ngân giáp này, nhưng người tổn thương lại là bản thân Cốc Tân Nguyệt.  

 

“Xem như ngươi ác!”  

 

Tần Ninh lúc này hừ một tiếng.  

 

“Cẩn thận về sau có một ngày ngươi bại bởi Nguyệt nhi của ta!”  

 

“Vậy thì không cần ngươi hao tâm tổn sức!”  

 

Cốc Tân Nguyệt mặc ngân giáp cười đắc ý, cô ta bước ra, toàn thân trên dưới giải phóng một luồng khí cơ nữ chiến thần ngoài ta ra còn ai vào đây nữa.  

 

Thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh bị cắn nuốt từng ngụm từng ngụm…   

 

Thời gian dần dần qua đi.  

 

Bùm… Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, lúc này hai mắt Tần Ninh mở ra, thân ảnh lảo đảo.  

 

Diệp Viên Viên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ Tần Ninh.  

 

Lúc này Diệp Viên Viên nhìn về phía gò má Tần Ninh, sắc mặt nàng kinh hãi.  

 


“Chàng… sao vậy…”, gương mặt Tần Ninh trắng bệch đáng sợ.  

 

Hơn nữa đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, cả người lúc này giống như bị móc rỗng tinh khí thần.  

 

“Bị nuốt!”  

 

Tần Ninh lúc này uể oải nói: “Bảo ta nhận thua! Ngươi chờ đó!”  

 

Cốc Tân Nguyệt sững sốt.  

 

Người Tần Ninh nói là ai?  

 

Cốc Tân Nguyệt?  

 


Vù… Vào lúc này Cốc Tân Nguyệt đang ngồi yên.   

 

Từng đường sức mạnh trong cơ thể giải phóng.  

 

Một luồng khí tức cường thịnh lan truyền đến bốn phía.  

 

“Cường độ linh thức… quá cao…”, Diệp Viên Viên ngơ ngác.  

 

Linh thức của nàng lan truyền ba vạn mét, cường độ đã vượt qua Thiên Nhân thất bộ tầm thường gấp ba lần.  

 

Nhưng Cốc Tân Nguyệt bây giờ linh thức lan truyền chắc là… chín vạn mét! Vượt qua ba lần của nàng! Điều này thật sự có chút không thể tin nổi.  

 

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nhờ có ta…”  

 

Sắc mặt Diệp Viên Viên cổ quái.  

 

Không lẽ là nhờ có Thánh Nhân chỉ đường sao?  

 

Lúc này Cốc Tân Nguyệt đứng dậy, sắc mặt mang một chút hoang mang.  

 

Mà chín cây cột đá vào thời khắc này hoàn toàn ngưng tụ.  

 

Thánh Nhân chỉ đường, kết thúc! Nhưng lúc này Cốc Tân Nguyệt cũng không rời đi.  

 

Vù… Hư không


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.