"Một trong bốn đại phó các chủ, Nhiếp Sĩ Trung, Nhiếp phó các chủ!", Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm: "Nghe nói bốn vị phó các chủ của Thanh Ninh Các tinh thông cầm kỳ thư họa, Nhiếp Sĩ Trung lại được gọi là Họa Thiên Nhân, một tay diệu bút sinh hoa, sức chiến đấu kinh người".
Họa Thiên Nhân!
Giờ này khắc này mọi người đều chìm đắm trong cảnh vẽ của Họa Thiên Nhân Nhiếp Sĩ Trung.
Chỉ có Tần Ninh là ngoại lệ.
Thấy thủ đoạn của Nhiếp Sĩ Trung, Tần Ninh mỉm cười.
Hóa ra là thế!
Lúc này, Nhiếp Sĩ Trung đứng ở trên không, nhìn bao quát phía dưới, sắc mặt lạnh nhạt.
"Làm loạn đến trình độ này là kết thúc được rồi, Tần công tử thấy sao?", Nhiếp Sĩ Trung thản nhiên nói, thanh âm cực kỳ mềm mỏng nhưng phảng phất như mang theo một ma lực dẫn dắt tư tưởng của Tần Ninh.
"Khó mà làm được!"
Tần Ninh lúc này cười nói.
"Ông cũng bớt lấy bức tranh trong ý cảnh của ông làm ảnh hưởng suy nghĩ của ta đi, vô dụng".
Tần Ninh bù thêm câu nữa:"Bớt dùng Tứ Thánh Đồ Lục trước mắt ta lại, nếu không ta sẽ khiến ông chết mà không hiểu rõ nguyên nhân vì sao!"
Lời này vừa nói ra, khí tức trong cơ thể Nhiếp Sĩ Trung trong nháy mắt xuất hiện dao động.
Đó là tâm tình biến động gây nên dao động.