Người kia một thân áo xanh, vóc người khôi ngô cao lớn, đôi mắt lấp lánh có thần, mặt sắc như đao, thần thái lãnh đạm.
Người này xuất hiện, một tay đưa ra.
Một tiếng rắc rắc đột nhiên vang lên.
Bàn tay Thủy Lam Phong trong nháy mắt vỡ gương.
Người đàn ông áo xanh lúc này cũng không dừng lại.
Bước chân lên trước, lại một chưởng trực tiếp đập vào ngực của Thủy Lam Phong.
Thủy Lam Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt ông ta trắng bệch, bước chân lảo đảo.
Lúc này sau lưng, từng cây gai xương nhô ra.
Người đàn ông áo xanh lại bước ra, một tay nắm lấy cổ Thủy Lam Phong.
“Ngài ấy nói không sai, Thanh Ninh các không phải nơi để ngươi giở trò ngang ngược”.
Lúc này Thủy Lam Phong ánh mắt đờ đẫn, toàn thân hoàn toàn sững sờ.
“Vân”.
Rắc rắc…
Thủy Lam Phong cổ gãy lìa, hai mắt mở trừng trừng, nhưng một câu cũng không nói ra.
Mà cùng lúc đó.
Hai thân ảnh một đen một trắng, không biết từ đầu xuất hiện bốn vị cảnh giới Thiên Nhân xông ra ngoài.
Bốn thân ảnh bị đánh cho tháo chạy liên tiếp, hộc máu không ngừng.
Phu nhân Thiên Nhân cùng với bốn vị phó các chủ, Thanh Vân Vệ, các đường chủ, nhìn thấy thân ảnh kia đều kinh ngạc.
“Các chủ”.
“Các chủ”.
Trong nháy mắt, đám người xung quanh quỳ lạy.
Lúc này, thân ảnh áo xanh giống như Vương Giả, đứng ở giữa không trung, thân hình ngạo nghễ.
Một khắc sau, thân ảnh áo xanh xoay người nhìn về phía Tần Ninh.
Bịch một tiếng, không khí vô hình, hai đầu gối người áo xanh cong lại, ông ta quỳ xuống, âm thanh chấn động như sấm.
Tần Ninh nhìn thấy người đàn ông áo xanh, ánh mắt khẽ ngưng lại, dần dần khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Xem ra không nghiêm trọng giống như bên ngoài đồn, hại ta mất công lo lắng”, Tần Ninh cười cười nói.
“Sư”.
“Cứ gọi ta là Tần công tử đi”, Tần Ninh nhàn nhạt nói.
“Tần công tử”.
Người đàn ông giọng ngưng nghẹn, nước mắt trong hốc mắt xoay chuyển.
“Đứng lên đi, dù sao là các chủ, cũng phải có chút dáng vẻ của các chủ”.
“Ở trước mặt người, ta vẫn luôn là đứa trẻ”.
Vương Giả uy danh vô địch của đại lục Vạn Thiên.
Vân Vương.