Phong Thần Châu

Chương 2703: “Mấy vị Thiên Vương cũng không được?”



Con rùa đen nhỏ miệng nói tiếng người, đầu lộ ra, liếm liếm rượu bên trong cốc rượu, cười hắc hắc nói: “Tiểu Thanh Vân, nhiều năm nay, đừng dùng chút rượu này thiết đãi ta, nếu không ta khẳng định giúp ngươi chống lại một vị cảnh giới Vương Giả, ngươi cũng sẽ không bị thương!”  

 

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân khổ sở cười một tiếng.  

 

“Kim thúc, ngài vẫn luôn ở trong Thanh Ninh các?”  

 

“Đúng vậy, đợi mấy vạn năm rồi!”  

 

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Thanh Vân nghiêm nghị.  

 

Ông ta không hề cảm nhận được!  

 

Lão Quy này chỉ có sư tôn biết đến từ nơi nào.  

 

Ông ta chỉ biết sự tồn tại của Kim Quy, nhưng không biết những nằm gần đây Kim Quy luôn ở trong Thanh Ninh các của mình.  

 

Tần Ninh nhìn chằm chằm Kim Quy một hồi, cười nói: “Thực lực của Ma tộc như thế nào?”  

 

“Mạnh!”  

 

Kim Quy uống vài hớp rượu, nghiêm túc nói: “Cảnh giới Vương Giả không ít, một chi cũng không ít, ta đoán chừng năm chi Ma tộc cộng lại phải vượt qua tổng số cảnh giới Vương Giả của đại lục Vạn Thiên”.  

 

“Hơn nữa người ta liên hợp, Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có mâu thuẫn, cho dù sống chết trước mắt cũng không thấy sẽ liên hợp lại”.  

 

Tần Ninh gật đầu.  

 

“Nhưng cũng may, càng là Ma tộc hùng mạnh thì càng cần thông qua đại lục hùng mạnh, có đại lục của Bản Nguyên đại lục cực lớn, mở ra thông đạo, đi lên mặt đất”.  

 

“Điểm này đã hạn chế sự bùng nổ của bọn chúng”.  


 

“Các người cũng không phải hoàn toàn không có tỷ số thắng!”  

 

Kim Quy cười hắc hắc nói: “Lại nói, còn không có ngươi ở đó!”   

 

“Mặc dù so với ban đầu đã yếu rất nhiều, nhưng ta nhìn tốc độ của ngươi cũng không chậm, mười mấy năm đạt đến Vương Giả, không thành vấn đề”.  

 

Lúc này Dương Thanh Vân gật đầu.  

 

Tần Ninh trở về.  

 

Tất cả phiền phức cũng sẽ không còn là phiền phức nữa.  

 

“Mười mấy năm? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi”, Tần Ninh không thèm để ý nói.  

 

Kim Quy cũng không nói nhiều, giơ tứ chi ra nói: “Người già rồi, phải nghỉ ngơi nhiều, lúc trước vì bảo vệ cho ngươi đã hao tổn sức mạnh quá lớn, ta phải đi ngủ rồi”.  

 

“Đừng ngủ quá lâu”.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Gần đây có thể cần ngươi giúp một chuyện”.  

 

“Được!”  

 

Lời nói vừa dứt, thân ảnh con rùa đen nhỏ biến mất không thấy.  

 

“Kim lão…”  

 

“Kêu Kim thúc thúc, Kim thúc thúc!”, một giọng nói lại vang lên.  

 

Dương Thanh Vân lúng túng cười một tiếng, nói: “Kim thúc thúc... thật đúng là...”  

 

“Lão già kia ỷ vào đại lục Vạn Thiên, không ai có thể giết được lão, đương nhiên là sống không câu nệ ràng buộc”.  

 

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân ngẩn ra, nói: “Mấy vị Thiên Vương cũng không được?”  

 

“Ừm!”  

 

Dương Thanh Vân không nhịn được nói: “Vết nứt trên lưng lão ta…”  


 

“Sau đó chém ra một vết nứt, lão già chơi xấu chạy”.  

 

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân cạn lời.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.