Phong Thần Châu

Chương 2712: “Nàng đang suy nghĩ gì đấy?”



 Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, đi cùng với ta, sẽ không ra loạn gì”.  

 

“Cảm ơn Tần công tử”.  

 

Dương Vũ Huyên cười một tiếng, lộ ra đôi mắt cong như trăng non, vô cùng linh động.  

 

Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Tần Ninh một chút.  

 

Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, cùng với hai anh em Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên rời khỏi đại điện.  

 

Trong điện, phu nhân Dương Tử Nghiệp không nhịn được nói: “Phụ thân, phu quân, không phải vị Tần công tử này coi trọng Huyên Nhi chứ?”  

 

Nghe thấy vậy, ba người Dương Thanh Vân, Dương Tử Nghiệp và Dương Tử Hiên đều nở nụ cười.  

 

Coi trọng Dương Vũ Huyên?  

 

Làm sao có thể!  

 

Ánh mắt của Tần Ninh cao lắm.  

 

Nói đến đây, Dương Thanh Vân từ tốn nói: “Cốc Tân Nguyệt kia đã từng theo hầu Tần công tử, bây giờ lại thành phu nhân của Tần công tử...”  

 

Dương Tử Nghiệp và Dương Tử Hiên đều không mở miệng.  

 

Khi đó bọn họ còn nhỏ, không biết rõ mấy chuyện này.  

 

Dương Thanh Vân lại hiểu.  

 

Năm đó sư tôn không gần nữ sắc.  

 

Sư tôn cũng đã từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp.  

 

Cốc Tân Nguyệt này có gì đó đặc biệt rồi.  

 

Chỉ là nghĩ lại.  

 

Kiếp này là lần cuối cùng sư tôn lịch kiếp, có lẽ đời này sẽ có thể đặt chân lên đỉnh cao của Thương Mang Vân Giới.  

 

Có lẽ trước đó sư tôn biết thời gian một đời của mình chỉ có một vạn năm, cho nên mới đẩy mọi người tất cả ra.  

 

Bây giờ…  

 

Đã bắt đầu tiếp nhận từ từ.  

 

“Nếu thật sự là như vậy, vậy phải nhiều cỡ nào chứ?”  

 

Dương Thanh Vân thầm nói.  

 

Chín đời chín kiếp, tiên tử người đẹp, thần nữ giai nhân phải nhiều cỡ nào chứ?  


 

Chẳng lẽ sư tôn…  

 

Đột nhiên, Dương Thanh Vân có một suy nghĩ to gan.  

 

Sư tôn vẫn luôn hứng thú với những cô gái kia, bây giờ lại đến lần nữa, thu nhận hết.  

 

Cứ như vậy…  

 

Về sau có thể nhận sư nương được rồi!  

 

Vào lúc này, Tần Ninh dẫn mấy người trở về trong sơn cốc.  

 

Trong sơn cốc có không ít nhà tranh, mấy người lần lượt ở lại.  

 

“Chàng coi trọng cô bé kia sao?”  

 

Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói.  

 

“Cái gì?”  

 

Tần Ninh sững sờ.  

 

Lập tức bật cười nói: “Nàng đang suy nghĩ gì đấy?”  

 

Cốc Tân Nguyệt lè lưỡi ra, không nói gì nữa.  

 


“Đừng nghĩ nhiều như vậy”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Nào, để ta nhìn xem trong khoảng thời gian này nàng đã khôi phục thế nào rồi”.  

Cốc Tân Nguyệt gật đầu, ngồi ở phía trước Tần Ninh. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.