“Nếu thật sự dùng hết toàn lực để tiêu diệt Thanh Ninh các thì chắc chắn đó sẽ là một hồi đại chiến, không nói đến những tổn binh hao tướng trong đó, cho dù thành công thì một khi Luyện Ngục Ma xuất hiện, thế lực bốn phương sẽ liên hợp lại với nhau, vương của bốn vùng…”
Ảo ảnh phất tay nói: “Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, làm tốt chuyện của mình đi”.
“Vân Vương…tạm thời không cần để ý tới, gần đây ta có chuyện quan trọng cần phải đi làm, sau khi chuyện này xong xuôi, Vân Vương chắc chắn phải chết”.
“Trước đó, các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
“Hơn nữa, ta hy vọng, lần sau gặp lại, ta muốn nhìn thấy thi thể của Tần Ninh”.
Dứt lời, ảo ảnh dần dần biến mất.
Giờ phút này, mấy vị phó Các chủ đều thở dài một tiếng, không còn cách nào khác đành rời đi.
Lần này, Thiên Đế các tổn thất một vị phó Các chủ.
Tổn thất này phải nói là rất nghiêm trọng.
Nhưng xem ý của Các chủ, dường như là không thèm để ý tới.
Nhưng chuyện này vẫn chưa được lan truyền rộng rãi.
Ngoài Thanh Ninh các, trên năm vùng Thương Lan, có rất ít người biết được.
Đây cũng là điều mà Dương Thanh Vân cố ý nhằm vào.
Chuyện Tần Ninh trở về không phải là giả, nhưng dù sao cũng không có thực lực chân chính của U Vương.
Nếu như bị người có ý đồ xấu biết được sẽ xảy ra náo loạn lớn.
Ở đại lục Vạn Thiên, người muốn giết Tần Ninh rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài Thanh Ninh các.
Vài bóng người đang chuẩn bị xuất phát.
Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch cùng hai huynh muội Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên.
Một hàng bảy người, không ai đưa tiễn, cứ như vậy rời khỏi Thanh Ninh các.
“Oa…”
Dương Vũ Huyên mặc một chiếc váy lụa màu xanh dương bó sát, ôm lấy thân hình mảnh mai, nàng vươn vai một cái, thoả mãn nói: “Rốt cuộc thì cũng có thể rời khỏi phụ mẫu rồi”.
“Đã rất nhiều năm rồi phụ mẫu không cho ta tự mình ra ngoài, quả thật là rất nhàm chán!”.
“Vũ Huyên…”
Ở bên cạnh, Dương Phong Hoa mở miệng.
“Làm sao vậy? Đại ca?”
Dương Vũ Huyên cười hì hì nói: “Tần công tử và chúng ta cũng không có cách biệt tuổi tác là bao, cũng không cần cứng nhắc như vậy, đúng không?”
Dương Vũ Huyên nhìn về phía Tần Ninh.
“Ừ, các ngươi cứ thoải mái là được rồi”.
“Hì hì…”
Dương Vũ Huyên cười nói: “Tần công tử, kỳ thật ta rất kinh ngạc, ông nội ta được người đời gọi là Vân Vương, mỗi khi nhắc đến ông nội ta, bọn họ đều sợ hãi”.
Tần Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Dương Vũ Huyên, đó là do ngươi vẫn chưa biết được sự lợi hại của sư tôn nhà ta thôi, nếu không, ngươi cũng sẽ khiêm nhường như vậy”.